Phượng Ly Thiên

Chương 106

Vì phòng ngừa bị ca ca đá xuống giường, Phượng Ly Thiên thức thời không nói lung tung nữa, rất có khí thế mà gọi nhóm cung nhân ở ngoài cửa vào hầu hạ. Hiên Viên Cẩm Mặc giãy khỏi ***g ngực hắn, nhưng trên người căn bản không có chút sức lực.

Nhóm người cung kính bưng dụng cụ tẩy rửa đứng chờ bên giường, đối với chuyện Hoàng Thượng nằm trong lòng Vương gia, mọi người vẫn luôn cúi đầu vờ như không thấy. Bởi vì chút nguyên nhân đặc biệt nào đó, những người trong điện Bàn Long đều do Đức Phúc đích thân tuyển chọn, không có đủ năng lực thừa nhận và khả năng ứng biến tốt thì sẽ không có mặt ở đây.

Phượng Ly Thiên coi như vừa lòng với phản ứng của những người này, vươn tay nhận lấy khăn mặt do cung nữ đưa tới, cúi đầu cười hì hì lau mặt cho người trong lòng, ý tứ lấy lòng cực kỳ rõ rệt. Hiên Viên Cẩm Mặc thấy việc đã đến nước này, cũng lười so đo với hắn nữa, trực tiếp mặc kệ hắn luôn. Người nào đó được như ý lập tức vui vẻ rạo rực giúp ca ca lau mặt, súc miệng, sau đó bảo Đức Phúc đặt một cái bàn vuông nhỏ trên giường, bày điểm tâm trên đó.

“Không được, cũng không bệnh không tật, sao lại ăn trên giường chứ?” Hiên Viên Cẩm Mặc quát bảo cung nữ đang muốn bày thức ăn ra ngưng lại, “Dọn bàn, thay y phục.”

“Đợi đã.” Phượng Ly Thiên ngăn lại thái giám định thu cái bàn lại, kề sát tới vành tai đáng yêu của ai đó nhỏ giọng nói, “Mặc, ngươi còn chưa mặc nội sam, ngươi xác định muốn để cung nữ thay y phục cho ngươi?”

Tai Hiên Viên Cẩm Mặc nhanh chóng đỏ hồng, đúng là vậy, trên người mình toàn là dấu hồng hồng đỏ đỏ……Định bảo mọi người lui ra ngoài, nhưng lại có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Phượng Ly Thiên nhân cơ hội làm nũng: “Chúng ta ăn điểm tâm xong rồi hẵng xuống giường, bằng không lát nữa ngươi đi phê tấu chương ta sẽ không được ôm ngươi nữa.” Hiển nhiên, người nào đó đang lên án chuyện bị quẳng ra khỏi Ngự Thư phòng lúc phê tấu chương bi thảm khi xưa.

Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ thở dài, mùa đông trong ổ chăn vừa ấm áp lại vừa thoải mái, hơn nữa còn có một cái đệm thịt người xinh đẹp, đúng là rất hấp dẫn. Huống hồ trên người y vốn đang đau nhức, thêm vào Phượng Ly Thiên còn ôm không buông tay, nên chỉ phải tùy hắn thôi.

Hai người ở trên giường dùng xong điểm tâm, uống xong trà, rồi lại ngọt ngọt ngào ngào một hồi, Hoàng đế bệ hạ mới rời khỏi giường, mặc long bào đến đến thư phòng phê tấu chương. Phượng Ly Thiên lăn lăn trên giường, rồi cũng bò dậy, làm cái đuôi đi theo ca ca đến thư phòng. Thư phòng và phòng ngủ đều nằm trong điện, hai nơi thông nhau, cho nên không cần ra ngoài hứng gió lạnh, hai người cũng không cần mặc áo bông, vẫy lui tất cả hạ nhân, đi xuyên qua điện Bàn Long rộng lớn sáng sủa.

“Hôm nay ngươi không đi xử lý chuyện Phượng Cung sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhãn nhả tản bộ, kỳ thực là vì eo mông rất là đau, không chút sức nên mới không thể không đi như vậy.

“Không đi, dù sao ta đã không xuất hiện mấy tháng rồi, không thiếu chi một ngày này.” Phượng Ly Thiên rất vô trách nhiệm nói, đi nhanh tới bên cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc, dứt khoát ôm lấy cái tên cậy mạnh này, đi nhanh đến thư phòng.

Vì thế, vào lúc Đức Phúc vào thư phòng thêm nước trà, liền nhìn thấy Hoàng Thượng vốn nên ngồi trước bàn sách lại đang nằm trên nhuyễn tháp, gối đầu trên đùi Vương gia, đắp một tấm thảm da hổ, câu được câu không nghe Vương gia đọc tấu chương. Phượng Ly Thiên một tay cầm tấu chương, một tay vận chân khí xoa bóp ép eo cho ca ca.

Lửa than trong lò đồng lúc sáng lúc tối, đối lập rõ ràng với rét lạnh ngoài trời, có một loại thích ý không thể tả bằng lời. Tuyết bên ngoài còn đang rơi lất phất, cung nhân dọn dẹp còn đang không ngừng quét tuyết, để đảm bảo đường đi không bị lấp mất. Hiên Viên Cẩm Mặc dời tầm mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, ngửa đầu nhìn cái tên còn đang nghiêm túc đọc tấu chương, “…… Biên cảnh Đông Nam có một nhóm đạo tặc nhỏ quấy nhiễu Diêm Thành……”, hai cánh môi mỏng đóng rồi lại mở, hầu kết duyên dáng trượt lên trượt xuống trong cái cổ trắng nõn.

Những mùa đông trước kia, y vượt qua thế nào nhỉ? Hiên Viên Cẩm Mặc có chút xuất thần nhớ lại. Hoàng cung vốn là một nơi túc mục, đến ngày tuyết rơi thì lại càng thêm yên ắng, có lẽ lò đồng trong điện Thái tử không nhiều bằng điện Bàn Long, cho nên Hiên Viên Cẩm Mặc luôn cảm thấy điện Thái tử không ấm áp bằng nơi này, bản thân khi đó luôn thượng triều xong là phải đi phê tấu chương, sau đó tiếp kiến đại thần một mình thượng tấu, rồi cùng phụ hoàng tham thảo chút đại sự, dùng cơm trưa xong thì ngồi yên bên giường đọc sách, hoặc là tiếp kiến một vài phụ tá, đến hoàng hôn thì luyện võ một chốc để không bỏ phí, sau đó, một ngày cứ vậy mà trôi qua.

Ngày qua ngày, cuộc sống lặp đi lặp lại, ban ngày còn tốt, đến buổi tối có khi lại nghe thấy tiếng gió lạnh thổi qua góc phòng hệt như than khóc, khiến lòng người trống trải. Đã gần cuối năm, cũng không thể mượn cớ ra ngoài giải sầu, cho dù có đi ngắm tuyết thì luôn có thể tình cờ gặp được nữ nhân xa lạ, có đại thần ở cùng thì có thể tránh khỏi nữ nhân nhưng lại phải văn nhã làm thơ, đúng là khó chịu, còn không bằng ở điện Thái tử đọc sách.

“Đây rõ ràng là tranh công thôi, đã chính miệng nói là nhóm đạo tặc nhỏ rồi mà còn tỏ ra như oai phong lẫm liệt lắm vậy.” Phượng Ly Thiên bĩu môi, trực tiếp ném tấu chương qua một bên, cũng không thèm hỏi Hiên Viên Cẩm Mặc cách giải quyết đã cầm một bản khác lên đọc tiếp.

“Thiên nhi, chúng ta ra ngoài đạp tuyết đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên nói.

“Gần đây thầy nghe nói thụy tuyết bỗng nhiên rơi xuống, đúng là hiện ra điềm lành, phu quân người…… Hả?” Phượng Ly Thiên đang đọc rất vang dội, đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn nhìn người trên đùi, cũng không thèm xác nhận lại đã trực tiếp hoan hô rùm trời, “Được đó, ta sắp buồn chết rồi.” Hắn tiện tay ném luôn tấu chương trên tay rồi đứng dậy.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương dẫn theo Đại hoàng tử đến thỉnh an ngài.” Thái giám ngoài cửa đột nhiên bẩm báo làm sát phong cảnh.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử đến thỉnh an, bên ngoài lại đang có tuyết rơi, về tình về lý đều nên để bọn họ vào, huống hồ, nếu không cho họ vào, thì chứng tỏ y có thành kiến với Hoàng hậu hoặc Đại hoàng tử, phiền phức sẽ theo đó mà kéo tới liên tục. Nhưng mà, ngồi dậy nhìn Phượng Ly Thiên, nếu Thiên nhi không vui, vậy làm xong việc của mình rồi đi giải quyết phiền phức cũng không sao cả.

Phượng Ly Thiên cười cười, nói vọng ra cửa: “Để bọn họ vào đi.” Nói xong, ấn Hiên Viên Cẩm Mặc xuống không cho y đứng dậy, tựa vào trong lòng mình, đắp chăn lông kín lại, ý tứ chiếm hữu rõ ràng.

“Nghe nói sáng nay Hoàng thượng long thể khiếm an, nên nô tì dẫn hoàng nhi đến vấn an.” Sau khi hành lễ xong, Hoàng hậu liền nói rõ lý do mình đến, rồi ngẩng đầu nhìn đế vương ngồi trên nguyễn tháp mềm mại. Đế vương uy nghiêm có lẽ vẫn còn chưa khỏe, nên chỉ thản nhiên nói một câu “nhọc lòng Hoàng hậu” rồi không tiếp nữa, mọi thứ đều rất tự nhiên, ngoại trừ cái “đệm dựa” quá mức chói mắt phía sau Hoàng thượng.

“Hoàng thúc!” Bị uy áp của phụ hoàng áp bách, Hiên Viên Bình An vừa mới dám ngẩng đầu lên đã vui sướng kêu một tiếng, muốn chạy đến bên cạnh Phượng Ly Thiên, lại bị Hoàng hậu túm lại.

“Thì ra Phượng vương cũng ở đây.” Hoàng hậu làm như vừa mới nhìn thấy hắn, khá không có thành ý nói một câu.

“Hoàng tẩu không cần đa lễ.” Phượng Ly Thiên rất khách khí thỉnh nàng miễn lễ, mặc dù Hoàng hậu cũng không có hành lễ với hắn.

“Hoàng thúc, chúng ta đi chơi tuyết được không?” Đại hoàng tử luôn luôn trầm ổn, nhìn thấy núi dựa là hoàng thúc lập tức hớn hở ra mặt. Vốn không nên thất lễ như thế trước mặt Hoàng thượng, nhưng Hoàng hậu đang ước chi lúc này Phượng vương rời đi ngay lập tức, nên tất nhiên sẽ không trách cứ Đại hoàng tử, lẳng lặng chờ Phượng Ly Thiên mở miệng.

“Được thôi.” Phượng Ly Thiên sảng khoái đồng ý, còn không chờ Thượng Quan Tư Di vui vẻ, đã nói tiếp, “Làm phiền hoàng tẩu dẫn Bình An ra Ngự Hoa viên tước, bổn vương và hoàng huynh lát nữa sẽ tới.”

“Nói bậy, Hoàng Thượng sao có thể……”

“Cứ làm vậy, nếu Hoàng hậu không còn việc gì thì lui ra trước đi.”

Hoàng Thượng sao có thể chơi ném tuyết chứ? Hoàng hậu vội mở miệng định phản bác, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Hoàng thượng cắt lời, chỉ đành căm giận kéo Đại hoàng tử rời đi.

“Hiện giờ Bình An sống cùng Hoàng hậu sao?” Phượng Ly Thiên vừa mặc áo bông thật dày cho ca ca vừa hỏi.

“Ừ, Thượng Quan Tư Di là một người thông minh, biết nên làm thế nào mới đúng.” Hiên Viên Cẩm Mặc giúp Phượng Ly Thiên chỉnh lại vạt áo, kéo hắn đi ra ngoài.

Đẩy cửa điện ra, gió lạnh ngoài điện thổi tới, Hiên Viên Cẩm Mặc hơi co người lại, nhận lấy áo choàng Đức Phúc đưa tới khoác lên cho Phượng Ly Thiên, cũng tự tay buộc đoạn dây có hai cục lông màu tím lại. Áo choàng tuyết trắng, cổ áo màu tím, càng khiến gương mặt tinh xảo kia thêm hoặc nhân, năm đó săn tuyết hồ, là vì muốn vào lúc tuyết rơi có thể tự tay khoác lên cho hắn, hôm nay rốt cuộc đã thực hiện được. Khóe miệng Hiên Viên Cẩm Mặc hiện lên một nụ cười thật khẽ khó thấy.

Phượng Ly Thiên vươn ngón tay thon dài cầm một cục lông màu tím lên, ngửi nhẹ một cái: “Trên này còn lưu lại hương vị của Mặc nè.” Khóe miệng hắn xấu xa nhếch lên, hiển nhiên là có ý ám chỉ.

Tuấn nhan của Hiên Viên Cẩm Mặc phụt một tiếng đỏ hồng, cắn răng nói: “Đã giặt sạch rồi.”

“Ta là nói hương vị đầu ngón tay của ca ca mà, Mặc ngươi nghĩ đi đâu vậy hả?” Phượng Ly Thiên cười khẽ từ phía sau ôm lấy thắt lưng người yêu, kì thực ở trong bụng đang buồn cười không thôi.

“Hừ!” Hiên Viên Cẩm Mặc hừ lạnh một tiếng, thúc cù chỏ ra sau, không thèm để ý đến cái tên kêu đau giả đáng thương nào đó, sải bước đi tới Ngự Hoa viên.

Tuyết còn đang lất phất rơi, Ngự Hoa viên rộng lớn bị băng tuyết bao trùm, chưa có ai đi qua, lúc bước trên đó phát ra tiếng “soạt soạt”. Hồ nước đóng thành băng, đình đài lầu các bị phủ kín, kỳ hoa dị thảo sớm đã héo tàn, chỉ còn vài nhánh tịch mai đang nở rộ, chỉ là cánh hoa gần như cùng màu với tuyết lại khiến người ta phân không rõ đâu là hoa đâu là tuyết, cho nên toàn bộ Ngự Hoa viên, chỉ nhấp nhô một màu tuyết trắng.

“Gần đây ngươi có tin tức của Diêu Bách Tùng không?” Hiên Viên Cẩm Mặc dẫm lên băng tuyết, in ra một chuỗi dấu chân không sâu. Sau khi Diêu Bách Tùng biến mất, cứ luôn làm người ta thấy bất an, giống như có một con bò cạp đang ngủ đông trong phòng, lúc nào cũng có thể nhảy ra chích ngươi một cái.

Phượng Ly Thiên đi phía sau y, bước chân nhẹ nhàng, không để lại dấu chân: “Vẫn chưa, đúng rồi, mấy trưởng lão Hàn Cốc bị ngươi bắt thế nào rồi?”

“Còn đang ở trong ngục đó, làm sao vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc dừng chân lại nhìn hắn.

Phượng Ly Thiên híp lại mắt phượng yêu dã: “Ta có chủ ý này……”

“Gì vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc tò mò hỏi.

“Chúng ta đi chơi ném tuyết thôi.” Phượng Ly Thiên chuyển đề tài, nắm tay ca ca chạy về phía Đại hoàng tử nhỏ bé đang vẫy tay với bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment