Phượng Ly Thiên

Chương 16

Có lẽ vì đang là ban ngày, bên trong Y Mộng Lâu không có khí tức *** mỹ nồng đậm như thanh lâu bình thường, nhưng thật ra tiếng đàn sáo lại có vài phần lịch sự tao nhã, trong đại sảnh lầu một, vài ca cơ che mặt đứng trên vũ đài trải thảm đỏ nghiêng chân khiêu vũ, duyên dáng động lòng người.

“U công tử a mau mau mời vào ” Tú bà hoạt nhìn có chút cao lớn lập tức cười duyên nghênh đón.

Hiên Viên Cẩm Mặc hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh tú bà đụng chạm: “Tìm quản sự đến đây cho ta.”

“Công tử thích dạng thế nào cứ nói với ta, đảm bảo công tử sẽ vừa lòng.” Tú bà là người cơ trí, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc mặc một thân hoa phục tất nhiên không dám chậm trễ, vừa nói vừa dẫn Hiên Viên Cẩm Mặc tới lầu hai, đoán chừng sở thích của vị công tử lạnh lùng nghiêm nghị này mà bước vào một căn phòng khá trang nhã, “Công tử có vừa lòng với căn phòng này không?”

Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống trước bàn, lập tức có người bưng trà và điểm tâm đến, tú bà thấy Hiên Viên Cẩm Mặc không tỏ vẻ bất mãn, liền phất phất khăn tay về phía cửa, bốn năm cô nương trẻ tuổi mỹ mạo lập tức đi vào, tú bà đi đến trước mặt Hiên Viên Cẩm Mặc nịnh nọt cười nói: “Y Mộng Lâu của chúng ta mới khai trương, các cô nương đều là thanh quan chưa khai bao, thân thể tuyệt đối sạch sẽ……”

Hiên Viên Cẩm Mặc nâng tay ý bảo tú bà câm miệng:”Bảo các nàng xuống hết đi.”

Tú bà hơi run rẩy, đây đều là các cô nương thượng đẳng trong lâu đó a. Nàng thấy Hiên Viên Cẩm Mặc ăn vận hoa lệ, khí độ bất phàm, ngươi lại vô cùng phong thần tuấn lãng, nên toàn chọn người giỏi tới, chỉ mong ngóng có thể kiếm được số tiền lớn, ai ngờ công tử anh tuấn này lại không coi trọng người nào, chẳng lẽ là đến tìm đầu bài Trà Yên? Nhưng Trà Yên đang bồi người nọ, chỉ sợ……

Tú bà có chút khó xử đang muốn mở miệng, Hiên Viên Cẩm Mặc không kiên nhẫn nhíu lại hàng mày đẹp: “Ngươi có thể quản được mọi việc trong Y Mộng Lâu này không?”

Tú bà dường như tỉnh ngộ mà cười, cơ trí bảo các cô nương, người hầu lui ra ngoài, đã lăn lộn trong nghề này nhiều năm tất nhiên hiểu được, có vài khách nhân có sở thích hơi kỳ quặc, không muốn người bên ngoài nghe được, “U Ngài nói đi, ngài có việc gì cứ việc nói, Mị Nương ta chắc chắn……”

Hiên Viên Cẩm Mặc luôn không có kiên nhẫn nghe những lời vô nghĩa, lại cắt lời tú bà, nói: “Ngươi có biết ngân bài này không?”

Tú bà cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đó là một tiểu bài màu bạc khép léo gần bằng lòng bàn tay, trên ngân bài có khắc hoa văn tinh xảo, không khỏi sửng sốt một hồi, chợt thay đổi một bộ khuôn mặt tươi cười nói: “Xin công tử chờ, đúng lúc hôm nay ông chủ ở trong lâu, hiện tại tiểu nhân phải đi xin chỉ thị.” Thấy Hiên Viên Cẩm Mặc gật đầu, tú bà dặn dò người hầu ngoài cửa phải phục vụ chu đáo rồi vội vàng rời đi.

Hiên Viên Cẩm Mặc cầm quơ quơ chén rượu trong tay, cũng không uống, chỉ âm thầm đánh giá căn phòng này. Lô Châu đã ở trong tầm khống chế của y, chắc hẳn không có gì nguy hiểm, chỉ là Y Mộng Lâu này lại có vài phần cổ quái, thủ hạ của y tra xét mấy ngày cũng không tra được ông chủ phía sau là ai. Phượng Ly Thiên từng nói nếu muốn tìm hắn thì cầm ngân bài này tới Y Mộng Lâu, nghe ý của tú bà, thì ngân bài này là dùng để gặp ông chủ, hay Phượng Ly Thiên chính là ông chủ ở đây?

Từ khi biết Y Mộng Lâu có khả năng dính dáng tới Minh Giáo, mặc kệ Hiên Viên Cẩm Mặc có thừa nhận hay không, thì bản năng của y vẫn luôn phủ nhận khả năng đó. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần rảnh rỗi, thì sẽ bất giác nhớ tới cái người cường đại mà hoa mỹ kia, cái nhếch môi xấu xa, võ công cường đại, nụ cười dịu dàng, ôn như săn sóc, đôi mắt phượng lưu chuyển hào quang. Kỳ thật, còn có thứ mà Hiên Viên Cẩm Mặc chưa từng nhận ra, đó là sự tin tưởng vô hình đối với Phượng Ly Thiên. Phượng Ly Thiên quá mức đặc biệt, về công về tư Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không thể bỏ qua hắn.

Không bao lâu, tú bà lại cầm khăn tay đi đến, cung kính nói: “Công tử thứ tội, mời công tử theo tiểu nhân dời bước tới Linh Lung Các, ông chủ đang chờ bên trong.”

Linh Lung Các ở trên tầng cao nhất của Y Mộng Lậu, nói đúng ra, toàn bộ tầng cao nhất này chính là một căn nhà hoàn chỉnh, có hai người giống như thị vệ gác ở cửa, chắc là thuộc quyền sở hữu riêng của ông chủ, khách nhân bình thường không được bước vào. Tú bà mở cửa cho Hiên Viên Cẩm Mặc, mời y vào rồi lập tức lui ra, khép nhẹ cửa lại.

Trong tiền thính rộng lớn bày một cái bàn gỗ thượng đắng, một người mặc bạch y đứng lên, khép nhẹ quạt giấy trong tay ôm quyền thi lễ với Hiên Viên Cẩm Mặc: “Tại hạ Mộ Dung Kì, không biết công tử xưng hô? thế nào”

“Nguyên Mặc.” Hiên Viên Cẩm Mặc ôn hoà đáp lễ. Không biết vì sao, thấy ông chủ này không phải Phượng Ly Thiên, Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy có vài phần may mắn rồi lại có vài phần thất vọng.

“Công tử mời ngồi.” Mộ Dung Kì vẫn chu toàn cấp bậc lễ nghĩa mời Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống, “Thứ tại hạ mạo muội, không biết có thể xem thử ngân bài trong tay công tử không.”

Hiên Viên Cẩm Mặc đẩy ngân bài qua, Mộ Dung Kì cẩn thận nhìn một hồi, lại dùng hai tay đẩy trở về, tự mình rót chén trà cho Hiên Viên Cẩm Mặc, nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy nói: “Công tử có gì cần giúp, cứ việc mở miệng, tại hạ nhất định hỗ trợ.”

Hiên Viên Cẩm Mặc thu hồi ngân bài, nhìn thẳng đối diện Mộ Dung Kì,:”Ngươi có thể giúp ta cái gì?”

“Ha ha” Mộ Dung Kì cười khẽ, “Tại hạ chỉ là một giới thương nhân, công tử có vụ buôn bán nào muốn làm hay muốn tìm thứ gì đó, tại hạ sẽ tận lực hoàn thành.”

Hiên Viên Cẩm Mặc thâm cười lạnh, đây là đang dò xét sao? Xem ra ngân bài này không chỉ đơn giản là để gặp ông chủ. Quơ quơ chén trà trong tay, không nhanh không chậm nói: “Tại hạ muốn gặp chủ nhân ngân bài này.”

“Cái này……” Mộ Dung Kì dừng một chút, trước khi đi người nọ đã hạ cho hắn một mệnh lệnh kỳ quái, bảo hắn phải hết sức giúp đỡ người cầm ngân bài này, nhưng yêu cầu hiện tại…… Mộ Dung Kì có chút tò mò nhìn nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, cố gắng vẫn duy trì bộ mặt tao nhã nói, “Chủ nhân ngân bài có rất nhiều, ví như người đúc ra nó, ví như chính Nguyên công tử đây, không biết công tử là chỉ vị nào?”

“Phượng Ly Thiên.” Hiên Viên Cẩm Mặc nói từng chữ, mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Dung Kì thoáng cái bị sặc nước trà.

Mộ Dung Kì hô nửa ngày, rốt cục cũng thở lại được, sửa sang vạt áo, khôi phục biểu tình bình thường: “Khiến công tử chê cười rồi.” Tư thái làm ra vẻ tao nhã kia lại khiến cho Hiên Viên Cẩm Mặc có chút muốn cười.

Nếu nói vừa rồi là có chút tò mò, thì hiện tại Mộ Dung Kì thật sự muốn biết người trước mặt này có quan hệ gì với Phượng Ly Thiên. Nghĩ đến cái tên máu lạnh kia lại đi giúp đỡ người khác, còn nói ra tên thật của mình, như vậy chỉ có hai loại khả năng, một – người này có chỗ lợi dụng được, hai – người này chính là người mà Phượng Ly Thiên quan tâm, hiện tại xem ra khả năng đầu tiên lớn hơn, bởi vì tên kia thật sự có người để quan tâm sao? Chắc đây là người mượn sức mới của hắn rồi.

Mộ Dung Kì thầm phán đoán kết quả, nụ cười cũng chân thành hơn vài phần: “Thật không dám đấu diếm, hắn đã rời khỏi Lô Châu rồi.”

“Đã như vậy, tại hạ xin cáo từ.” Hiên Viên Cẩm Mặc không muốn ở lại nữa, Mộ Dung Kì này vô cùng khôn khéo, hiển nhiên sẽ không nói cho y biết cái gì, có ở lại cũng không còn ý nghĩa.

“Công tử xin dừng bước!” Mộ Dung Kì lập tức mở miệng giữ lại, nếu để người này cảm thấy mình không có thành ý, khi không làm mất chỗ mượn sức của Phượng Ly Thiên, vậy mình nhất định phải chết, “Ly Thiên từng dặn dò tại hạ, bảo tại hạ phải hết sức giúp đỡ người giữ ngân bài này. Nguyên công tử tìm tới đây nhất định là có việc cần giúp đỡ, mặc kệ là tin tức hay buôn bán đặc biệt nào, tại hạ mặc dù bất tài, nhưng vẫn có thể giúp được công tử.”

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, nói đến mức này, đã gián tiếp để lộ thế lực sau lưng Mộ Dung Kì, đây là thị uy hay là lấy lòng? Xem ra Phượng Ly Thiên cũng không có nói với Mộ Dung Kì thân phận thái tử của y. Hiên Viên Cẩm Mặc giấu đi suy nghĩ, trầm giọng nói: “Không có gì, chỉ là có chút chuyện phải giáp mặt hỏi rõ, hắn không ở đây, tại hạ cũng không quấy rầy Mộ Dung công tử nữa.”

“Một khi đã vậy……” Mộ Dung Kì cúi đầu trầm tư một lát nói, “Nói vậy chắc công tử không phải người trong giang hồ?”

“Sao?”

Mộ Dung Kì lại trầm mặc một hồi, nói: “Có một việc cần phải nhắc nhở công tử, đối với người bên cạnh, không nên để lộ chuyện về Ly Thiên.”

Hiên Viên Cẩm Mặc ý bảo Mộ Dung Kì nói tiếp, Mộ Dung Kì thở dài nói: “Sẽ có nguy hiểm.”

Sau khi tiễn bước Hiên Viên Cẩm Mặc, Mộ Dung Kì cũng dẹp đi lớp ngụy trang nho nhã lễ độ, giống như cái khăn lau dán lên trên bàn, chỉ mong không hay quá hóa vụn.

Thời tiết không tốt lắm, khắp trời âm u.

Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi đi trên đường, trong lòng có chút tư vị nói không nên lời. Đã sớm biết Phượng Ly Thiên không đơn giản, hiện tại xem ra cũng khá là phiền toái. Phượng Ly Thiên là người đầu tiên biết thân phận của y mà vẫn đối xử với y như người bình thường, huống chi người kia cường đại như thế, khiến trong đầu y nhịn không được sinh ra vài phần ý niệm muốn giấu Phượng Ly Thiên đi. Nhưng, hiện tại xem ra, sau lưng hắn ẩn tàng nhiều thứ lắm. Hiên Viên Cẩm Mặc siết chặt nắm tay, tự giễu cười cười, người như y, sao có thể có được bằng hữu chứ? Chỉ là vọng tưởng mà thôi.

“Kẹo hồ lô kẹo hồ lô đây ”

“Ca ca, đệ muốn ăn kẹo hồ lô.”

“Được rồi, nhưng không thể để mẫu thân biết.”

Hiên Viên Cẩm Mặc dừng chân nhìn hai huynh đệ nắm tay mua mứt quả. Tuy hai hài tử mặc áo vải, trong tay cũng chỉ có vài đồng tiền, nhưng bọn họ cười rất vui vẻ, ánh mắt sáng trong không lẫn tạp chất, hơn nữa bọn họ còn ở cạnh nhau. Mà y thì sao? Ngay cả khi có được quyền thế, tài phú, y vẫn không thể vui vẻ. Vì sao không để y mất đi cái khác, lại nhất quyết bắt y phải mất đi Thiên nhi? Những năm gần đây, phụ hoàng luôn đối xử với y như người thừa kế, mà Thiên nhi không còn, giữa y và mẫu hậu cũng không còn chất xúc tác cảm tình, hai người vốn không thân thiết lại càng xa lạ. Nếu Thiên nhi ở bên cạnh y, sao y có thể vui vẻ để mặc Phượng Ly Thiên mang đến cho mình chút ấm áp nhất thời này chứ?

Không nhìn nhiều, Hiên Viên Cẩm Mặc ổn định cảm xúc, đi đến phủ Lô Châu. Mộ Dung Kì kia hình như có chút thế lực trên giang hồ, nếu xác định bọn họ không có dính dáng gì với phản đảng, thì có thể nhờ bọn họ tìm tung tích của Thiên nhi trên giang hồ.

Mặc dù ngoài mặt đã nói thái tử đã rời khỏi Lô Châu, an toàn hồi kinh, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn đi từ thiên môn (theo mình là cửa sau) vào phủ. Sau khi lấy được phủ Lô Châu, Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức bảo Đỗ Thì Hành giải tán tất cả nô bộc, chỉ chừa người của mình ở trong này hầu hạ, cho nên khoảng sân to như vậy lại có vẻ vô cùng trống trải. Nhưng, hôm nay hình như hơi quá mức im lặng.

Hiên Viên Cẩm Mặc dừng lại cước bộ, chờ đám người Ngụy Nham từ xa đuổi kịp. Ngụy Nham cũng cảm nhận được quái dị trong sân, liếc mắt với Hiên Viên Cẩm Mặc tỏ vẻ gật đầu, bảo một thị vệ đi trước dò xét. Tuy rằng toàn bộ phủ Lô Châu đều nằm dưới tầng bảo hộ của tiễn sĩ ngân giáp, nhưng khó tránh sẽ có vài chuyện ngoài ý muốn, tỷ như hai hắc y nhân giống y quỷ mỵ ngày đó.

Không lâu, thị vệ đi đến bẩm báo, không có gì nguy hiểm. Nhưng biểu tình của thị vệ kia có chút quái dị, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không hỏi nhiều, nhấc chân đi đến chính sảnh.

Từ rất xa đã thấy có một đám người đứng trong chính sảnh, mới vừa vào trong, Đỗ Thì Hành đã vội vàng nghênh đón: “Điện hạ, kinh thành cấp báo.”

Hiên Viên Cẩm Mặc quét mắt nhìn Tín sứ quỳ trên đất, nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”

Tín sứ đứng lên nói: “Hoàng hậu nương nương bệnh nặng, truyền khẩu dụ Hoàng Thượng, xin thái tử tức khắc hồi kinh.”

“Đùng đùng đoàng ” Trên trời bỗng vang lên một trận sấm rền, xem ra thời tiết sắp thay đổi.

Nhìn tín vật truyền chỉ của Tín sứ, Hiên Viên Cẩm Mặc cất cao giọng nói: “Triệu tướng quân, Đỗ Tri phủ canh giữ Lô Châu, tiếp tục điều tra chuyện phản đảng. Những người khác chờ theo bản điện hạ lập tức hồi cung.”

Thụ dục tĩnh nhi phong bất chỉ, tử dục dưỡng nhi thân bất đãi (), Hiên Viên Cẩm Mặc thật sự cảm thấy nóng vội, nếu mẫu hậu cũng không còn, về sau, trong cái Hoàng cung rộng lớn kia, y thật sự trở thành kẻ cô độc.

Hiên Viên Cẩm Mặc không dám trì hoãn, trong ngày đó liền mang theo mọi người giục ngựa rời đi.

() Thụ dục tĩnh nhi phong bất chỉ, tử dục dưỡng nhi thân bất đãi:

树欲静而风不止

子欲养而亲不待

Cây muốn dừng lại với sự tĩnh lặng trong phút giây,

Nhưng gió kia thì lại mãi không ngừng lay động…

Khi con mong mỏi được trả ơn dưỡng dục của đấng sinh thành

Thì thật tội nghiệp, thật tội nghiệp gió kia đã mang cha mẹ đi xa mãi…
Bình Luận (0)
Comment