Phượng Ly Thiên

Chương 23

Hiên Viên Cẩm Mặc vừa bước vào Ngự Thư Phòng liền cảm thấy không khí không được tốt, Hoàng đế Hiên Viên Ấp sắc mặt âm trầm, trong phòng có vài lão thần đang đứng, thấy y đi vào, cả đám mặt như màu đất. Trong lòng thầm cười lạnh, xem tình hình này, hắn đã đoán được bảy tám phần, chắc là đang buộc tội y chậm chạp không về nhỉ. Mấy năm nay phụ hoàng đã giao phần lớn chính vụ cho y xử lý, mấy lão thần này cậy già lên mặt muốn ngáng chân y, y cũng không cố ý lấy lòng, để mấy lão thần này thấy được nguy cơ, cảm thấy một khi tân hoàng đăng cơ bọn họ sẽ khó giữ được chức vị. Nhị hoàng huynh ngầm mượn sức y cũng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ là một đám lão già cứng đầu, cứ mặc bọn họ xét nét đi, chờ khi bọn họ không xét nét nổi nữa thì sẽ thuận tay tống bọn họ về nhà.

“Tham kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Nhóm lão thần cung kính quỳ xuống hành lễ.

Quét mắt nhìn nhóm lão thần một cái, Hiên Viên Cẩm Mặc không tỏ vẻ gì trực tiếp đi đến trước mặt Hiên Viên Ấp tao nhã quỳ xuống: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hiên Viên Ấp khoát tay: “Cẩm Mặc đứng lên đi.” Quay đầu thấy Hạt Mã Tiền nhàn nhã đứng một bên vuốt râu, Thái giám ở bên cạnh cất giọng the thé nói: “Lớn mật, nhìn thấy Hoàng Thượng lại dám không hành lễ.”

Hiên Viên Cẩm Mặc đứng lên, đồng thời ra hiệu nhóm lão thần đứng dậy, nói xin lỗi với Hiên Viên Ấp: “Phụ hoàng thứ tội, Mã lão tiền bối vẫn luôn ẩn cư núi rừng, không hiểu quy củ trong cung. Là nhi thần không giải thích rõ với tiền bối trước, xin phụ hoàng trách phạt.”

Hiên Viên Ấp cười vang: “Vô phương, vô phương. Người tới, dọn chỗ.”

Hạt Mã Tiền cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, còn không quên bày ra bộ dáng tiên phong đạo cốt vuốt vuốt râu, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ nhíu mày, không tình nguyện mở miệng nói: “Tiểu lão nhân đến từ chốn sơn dã, không biết quy củ gì, mong bệ hạ thứ lỗi.”

Một vị lão thần bước ra nói: “Không biết Thái tử tìm được thần y này từ đâu? Thần cũng từng gặp du y giang hồ () giả mạo thần y, Thái tử hãy cẩn thận, đừng để du y sơn dã lừa gạt.”

() Du y: Là thầy thuốc nhưng không có tài, lang thang giang hồ, có thể tưởng tượng như mấy cái ông để râu dê cầm cái bảng trắng trắng ghi Bán Nhật Tiên, Bán Thần Tiên gì gì đó trong phim Tàu á.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu lại hàng mày đẹp: “Ý của Phạm đại học sĩ là bản điện hạ không biết phân biệt người có tài hay không sao?”

Lão thần kia vội cúi đầu nói: “Thần không dám.”

“Chậc chậc chậc.” Không biết từ khi nào Hạt Mã Tiền đã nhảy tới trước mặt lão thần kia, tỏ vẻ đáng tiếc chậc chậc thở dài, khiến Phạm đại học sĩ thầm kinh hãi.

“Thần y, làm sao vậy?” Tiếng nói trầm thấp của Hiên Viên Ấp vang lên.

Hạt Mã Tiền ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Ấp nói: “Không có gì, chỉ là tiểu lão nhân thấy vị đại nhân này bước chân vô lực, sắc mặt ố vàng, hai mắt đục ngầu, sợ là có bệnh tình nghiêm trọng không tiện nói ra, sắp không kéo dài được nữa.”

“Hửm? Bệnh gì lại không tiện nói ra?” Hiên Viên Cẩm Mặc thức thời hỏi.

Hạt Mã Tiền chắp hai tay sau lưng, không nhanh không chậm ngồi lại trên ghế: “Ban đêm đổ mồ hôi trộm, ăn không biết vị, ngày mưa các đốt ngón tay sẽ đau đớn, đây là chứng tính khí hư hàn, tim phổi suy nhược, gân mạch không thông, nếu không dùng dược vật điều trị, chỉ sợ sống không quá trăm ngày.”

Phạm đại học sĩ lập tức vô cùng hoảng sợ, bệnh trạng trong lời Hạt Mã Tiền cực kỳ chuẩn xác, nhưng lang trung được mời vào nhà cũng không nói bệnh tình lại nghiêm trọng đến thế, mình vậy mà sống không quá trăm ngày sao? “Vậy, ta nên làm gì bây giờ?”

Thấy Phạm Vũ hoảng sợ như thế, biết là bị nói trúng rồi, người này không bắt mạch mà đã nhìn ra bệnh tình của hắn, xem ra quả nhiên là thần y đích thực, vậy Hoàng hậu còn có thể cứu. Tâm tình vốn luôn phiền muộn tối tăm của Hoàng đế Hiên Viên Ấp rốt cục được giảm bớt phần nào.

“Tìm một lang trung kê đơn, về nhà nghỉ ngơi cho đàng hoàng, không quá lao lực, vậy không chừng có thể sống thêm vài năm.” Hạt Mã Tiền bày ra vẻ trách trời thương dân, đủ mười phần bộ dạng thần y trong truyền thuyết, chỉ tiếc lời nói ra lại chẳng trách trời thương dân chút nào.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn cười tiếc hận nói: “Phụ hoàng, xem ra phải để Phạm đại học sĩ sớm ngày về quê bảo dưỡng tuổi thọ mới tốt.”

Hiên Viên Ấp gật gật đầu: “Phạm ái khanh, ngay hôm nay liền về quê dưỡng lão đi.”

“Tạ, tạ bệ hạ ân điển.” Phạm đại học sĩ dập đầu tạ ơn, cùng các đại thần khác mất hồn mất vía lui ra ngoài.

“Lão tiên sinh quả nhiên là thần y a.” Các đại thần đi rồi, Hiên Viên Ấp mỉm cười nói.

Hạt Mã Tiền không kiên nhẫn vuốt vuốt râu cá trê: “Được rồi được rồi, sao lại vô nghĩa nhiều như vậy, ta muốn đi xem nha đầu kia!”

Hiên Viên Ấp bất đắc dĩ cười cười, cá tính của Hạt Mã Tiền hắn đã từng nghe Thượng Quan Nhan đề cập đến, cũng không so đo, vì thế lập tức dẫn theo hai người đi đến Khôn Ninh Cung.

Ban đêm, Hiên Viên Cẩm Mặc vốn định ở lại bồi mẫu hậu lại bị Thượng Quan Nhan đuổi về đông cung, lý do là y đã bôn ba nhiều ngày cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Thấy phụ hoàng ở lại, chắc là hôm nay sau khi Hạt Mã Tiền thi châm xong thì tinh thần mẫu hậu tốt lên, nên phụ hoàng đã kể lại với mẫu hậu rồi đi. Vì vậy Hiên Viên Cẩm Mặc phải nghe lời đi về.

Ngồi trên nhuyễn tháp, Hiên Viên Cẩm Mặc xoa xoa huyệt Thái Dương, mấy ngày gần đây gấp rút lên đường quả thật mệt mỏi, uống chén trà tỉnh não an thần, nửa nằm trên nhuyễn tháp lật xem mấy bản tấu chương phụ hoàng giao cho, để nắm rõ những chuyện đã xảy ra khi y không ở trong cung.

“Điện hạ, Thái tử phi cầu kiến.” Thanh âm ôn hòa của Thái giám Đức Phúc truyền đến.

Từ khi Hiên Viên Cẩm Thiên mất tích, Hiên Viên Cẩm Mặc vốn không thích nói chuyện lại càng trở nên trầm mặc, mỗi ngày chỉ biết liều mạng đọc sách luyện võ, theo lệ đến thỉnh an Hoàng hậu, ngẫu nhiên sẽ đứng dưới gốc cây ngô đồng trong điện Lưu Ly ngẩn người. Thượng Quan Nhan rất lo lắng, nên đã phái Tổng quản Thái giám Đức Phúc bên cạnh đến chăm sóc y. Đức Phúc nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc trưởng thành, cho nên lúc ấy dù phải vì chăm sóc Hiên Viên Cẩm Mặc mà buông tha một số quyền lợi, thì ông vẫn rất vui vẻ tận tâm làm việc. Đợi đến khi Hiên Viên Cẩm Mặc nhập chủ Đông Cung, Đức Phúc cũng theo đó trở thành Tổng quản Đông Cung.

Hiên Viên Cẩm Mặc giương mắt nhìn gương mặt tròn tròn mập mạp của Đức Phúc, những năm gần đây chỉ có người này ở cạnh y, người này là tồn tại duy nhất trong cung khiến y cảm thấy ấm áp, ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa. Nhưng nghĩ đến Thái tử phi thích gây rối kia, huyệt Thái Dương lại bắt đầu ẩn ẩn đau nhức, thở dài nói: “Nàng tới làm gì?”

“Nói là nấu chút thuốc bổ cho điện hạ.” Đức Phúc híp đôi mắt hí của mình lại thành một khe nhỏ, cười tủm tỉm nói.

“Bảo nàng để thuốc bổ xuống rồi đi đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc khoát tay, tiếp tục xem tấu chương.

Sau khi Đức Phúc ra ngoài bưng một bình nhỏ đi vào, thì một nữ tử mặc phấn y ở ngoài cửa cũng muốn vào theo, Đức Phúc khách khí nói: “Nương nương dừng bước, Thái tử xóc nảy mầy ngày liền đã vô cùng mệt nhọc, hạ lệnh không được quấy rầy, nương nương xin trở về đi.”

Nàng dựng thẳng mày liễu, cũng không tranh cãi với Đức Phúc, lớn tiếng nói vọng vào trong điện: “Điện hạ, thiếp thân vất vả lắm mới nấu xong thuốc bổ, ngài ngay cả gặp mặt một lần cũng không chịu sao?”

Hiên Viên Cẩm Mặc đau đầu buông tấu chương, Thái tử phi Chu Vân này là nữ nhi của Định Viễn đại tướng quân – Chu Khởi, lúc y mười tuổi, Thượng Quan Nhan lấy lý do giúp y tìm người giải sầu mà gọi nữ nhi của các trọng thần trong triều vào cung đọc sách, trong đó có Chu Vân này. Vì mượn sức Chu Khởi, lúc y mười sáu tuổi đã cưới Chu Vân vào cung. Nhưng Chu Vân này từ nhỏ đã điêu ngoa tùy hứng, ngoại trừ Hiên Viên Cẩm Thiên, y không có bao nhiêu nhẫn nại với người khác, lâu ngày chỉ cảm thấy vô cùng phiền chán. Nhưng vấn đề là Chu Vân đã sinh cho y một trưởng tử, con nối dòng đối với việc cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế là cực kỳ quan trọng, bởi vậy Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không hoàn toàn vắng vẻ nàng.

“Đức Phúc, Để nàng vào đi.” Thanh âm trầm thấp du dương tràn ngập từ tính khiến Thái tử phi đang đứng ngoài cửa lập tức vui vẻ ra mặt, trừng mắt nhìn Đức Phúc ở bên cạnh một cái, đoạt cái bình tay ông, nhẹ nhàng xoay người đi vào.

Hiên Viên Cẩm Mặc phất tay bảo người trong phòng ra ngoài hết, mắt lạnh nhìn Thái tử phi đang ân cần múc canh, rồi vươn cánh tay ngọc ngà đưa chén canh cho mình, y cũng không nhận, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

“Điện, điện hạ.” Ánh mắt mê luyến của Thái tử phi bị Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn đến mức dần chuyển thành sợ hãi.

“Thân là Thái tử phi, ồn ào ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì!” Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không lớn tiếng trách cứ, chỉ bình tĩnh nói ra, nhưng khí thế quân lâm thiên hạ như vậy, so với lớn tiếng trách cứ càng khiến sợ hãi.

Tay Thái tử phi run lên, trực tiếp bưng chén trong tay quỳ xuống: “Điện hạ bớt giận, thiếp thân bởi vì quá tưởng niệm điện hạ, nhất thời không chịu nổi mới……”

Hiên Viên Cẩm Mặc nâng cằm Chu Vân: “Không chịu nổi? Ái phi thật đúng là tình ý sâu nặng a.”

Thái tử phi lộ ra một nụ cười quyến rũ, nhưng dần dần lại cười không nổi, bởi vì hai ngón tay đang niết trên cằm nàng chậm rãi tăng lực, nàng cảm thấy cằm mình sắp nát rồi.

Hiên Viên Cẩm Mặc kề sát vào, nhẹ giọng nói bên tai Chu Vân: “Là một Thái tử phi, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không biết, bản điện hạ lưu ngươi có tác dụng gì?”

Thân thể Thái tử phi mạnh mẽ chấn động, trước kia nàng tùy hứng, Thái tử cũng không trách móc nàng nặng nề, chỉ bị Hoàng hậu răn dạy vài câu. Vốn tưởng rằng Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn luôn thích nàng, nhưng hôm nay xem ra, trước kia y chỉ cảm thấy nàng có tác dụng mà thôi.

“Điện……” Một câu run rẩy còn chưa nói xong, hai mắt Thái tử phi bỗng nhiên trợn to, Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy trên tay trầm xuống, theo bản năng buông tay, Chu Vân lập tức yếu ớt ngất trên mặt đất.

Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu, thấy một nam tử tuấn mỹ mặc y phục dạ hành màu đen, một tay cầm vò rượu, một tay nắm chỉ đao màu bạc, trừng to đôi mắt phượng yêu dã đứng trước cửa sổ.
Bình Luận (0)
Comment