Phượng Ly Thiên

Chương 8

“Ly Thiên, ngươi đang nhìn cái gì?” Mộ Dung Kì một thân tuyết y lười biếng tựa trên bàn, hoàn toàn đã không còn khí chất giai công tử vừa rồi, trông như một miếng giẻ lau sạch sẽ.

Tuyệt mỹ thiếu niên không để ý đến hắn, vẫn nhìn theo bóng dáng nhìn như kiên nghị kì thực rất tịch mich kia biến mất ở cuối hồ sen. Ánh nắng chiều trải khắp toàn thân thiếu niên, làm cho người ta cảm thấy ấm áp mà tốt đẹp, hình như thời gian đã vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc ấm áp này. Lắc lắc đầu, Mộ Dung Kì cố gắng quăng đi cái ý nghĩ không thực tế trong đầu mình. Người khác không biết, đương nhiên sẽ dễ dàng bị bộ dáng người trước mặt này lừa gạt, nhưng, Phượng Ly Thiên là loại người nào, Mộ Dung Kì hắn còn không biết rõ sao?

Phượng Ly Thiên xoay người, buồn cười nhìn người nào đó đang cố gắng lắc đầu: “Sao hả, thấy tóc nhiều quá muốn lắc rụng sao? Có cần ta giúp không?”

Khi nói chuyện, giữa ngón tay thon dài đã bắn ra một lưỡi đao mỏng. “Ai, đừng mà ” Mộ Dung Kì che chở mái tóc của mình, may là trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không thì hình tượng của hắn bị hủy hết rồi, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Vừa rồi nhìn gì vậy? Lại coi trọng mỹ nhân nào rồi sao?”

“Mỹ nhân?” Phượng Ly Thiên nguy hiểm nheo mắt lại, Mộ Dung Kì sợ tới mức lui lại mấy bước, phản ứng thú vị khiến Phượng Ly Thiên nhịn không được cười lớn, “Ha ha, đúng thật là mỹ nhân, nhưng mà……”

“Cốc cốc”, tiếng đập cửa vang lên, ngoài phòng truyền đến thanh âm của thị nữ: “Công tử, có người cầu kiến.”

Mộ Dung Kì nhìn Phượng Ly Thiên, nhưng Phượng Ly Thiên chỉ đang bình thản phẩm trà, hoàn toàn không định cho ý kiến, Mộ Dung Kì đành phải tự mình ra ngoài xem thử. Không bao lâu, một hắc y nam tử đi đến, đợi Mộ Dung Kì đóng cửa lại, lập tức đi đến bên người Phượng Ly Thiên quỳ một gối xuống, hai tay trình lên một viên thuốc sáp. Phượng Ly Thiên cũng không hỏi, trực tiếp bóp nát viên thuốc mở tờ giấy bên trong ra, nhìn lướt qua chữ trên giấy, như có chút hứng thú mà nhếch khóe miệng, trên tờ giấy viết: “Ba vạn lượng hoàng kim, mục tiêu: Hiên Viên Cẩm Mặc.”

“Sao rồi, nhận vụ làm ăn của Mạc Sầu Các này chưa?” Phượng Ly Thiên không chút nào để ý nhấp ngụm trà, bình tĩnh hỏi.

“Còn chưa, các chủ muốn hỏi ý của chủ nhân.” Hắc y nam tử cung kính đáp.

“Ha ha, nhận, giá cao như vậy sao lại không nhận?” Nhẹ nhàng nắm lại bàn tay, khi mở ra lần nữa, tờ giấy đã hóa thành tro tàn, “Điều tra người ủy thác thật sự, về phần nhiệm vụ, nói với Mạc Sầu, khi cần thiết biết đâu là điểm dừng là được.”

Mộ Dung Kì vẫn đứng canh ở cửa rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Ly Thiên, ngươi không nhận thì thôi, nhận làm gì rồi lại mặc kệ, nếu bị truyền ra ngoài, sẽ tổn hại danh tiếng đó!” Từ nhỏ đã lăn lộn trền thương trường nên hắn hiểu rất rõ, danh tiếng đối với chuyện làm bán quan trọng biết bao nhiêu.

Phượng Ly Thiên liếc mắt nhìn hắn, trào phúng mỉm cười: “Ngươi cho rằng, người chết sẽ truyền tin này ra ngoài sao?”

Mộ Dung Kì trợn mắt há mồm lập tức ngậm miệng, hắc y nam tử nói: “Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ lập tức báo cho các chủ.”

Phượng Ly Thiên gật gật đầu, không nói thêm gì, hắc y nam tử thấy hắn không không dặn dò gì nữa, cúi đầu nói: “Chủ nhân, Thập Thất Dạ cáo lui.”

Nói xong cung kính đứng dậy, sau khi lui lại mấy bước thì xoay người ra khỏi phòng. Phượng Ly Thiên lắc lắc chén trà trong tay, thầm nghĩ: “Xem ra có người ngồi không yên nha.”

Trăng treo đầu cành liễu, đèn đuốc trăm nhà dần tắt liệm. Hiên Viên Cẩm Mặc đứng trước cửa sổ vuốt ve ngọc bội bên hông, những năm gần đây, hắn dựa vào thủ đoạn hơn người và sủng ái của phụ hoàng mà bước lên vị trí thái tử hiện tại, chỉ vì hi vọng có thể sớm nắm được quyền lớn trong tay, sớm ngày tìm được Thiên nhi. Thiên nhi, ngày mai ta sẽ rời khỏi Lạc Thành, ngươi đang ở đâu? Nếu chúng ta gặp lại, ngươi có còn nhớ ca ca này của ngươi không? Khẽ thở dài, nhớ nhung hóa thành hơi lạnh trong gió bay đi khắp thành.

Trên nóc, Phượng Ly Thiên mặc y phục dạ hành màu đen nằm trên mái ngói xếp chồng, hai tay giao nhau gối sau đầu, nhìn một mảnh trăng tàn trên bầu trời, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh người trong phòng, suy đoán vẻ mặt của y.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng phá gió, nâng tay đón lấy vật bay tới, không khỏi cười khẽ tiếng, đúng là một bình rượu ngon. Một thanh niên cũng mặc y phục dạ hành nhẹ nhàng dừng lại bên người Phượng Ly Thiên, mái tóc dài dùng dây buộc màu lam buộc lên phất nhẹ trong gió đêm, nhìn cái tên vẫn lười biếng nằm bên chân mình như trước, mày kiếm khẽ nhăn lại: “Ngươi không biết cảnh giác hơn chút sao?”

Phượng Ly Thiên hơi ngẩng đầu lên, ngón trỏ thon dài đặt trên cánh môi nhạt màu, ý bảo người tới nói nhỏ thôi, mỉm cười nhìn gương mặt nghiêm túc tuấn tú kia nói:”Cẩn, ta nói bao nhiêu lần rồi, khi nói đùa không cần dùng vẻ mặt nghiêm túc.”

Nói xong, túm túm góc áo thanh niên, ý bảo hắn ngồi xuống. Mở nắp bình ra, nhấp nhẹ một ngụm, vị thơm ngát thản nhiên tràn ngập miệng mũi, khiến người ta cảm thấy sảng khoái một hồi, vì thế uống thêm một hớp lớn, rồi đưa cho Lam Cẩn ở bên cạnh.

Lam Cẩn nhận lấy, yên lặng uống một ngụm: “Sao lại không vào, nằm ở đây làm gì?”

Phượng Ly Thiên vẫn tiếp tục nằm, nụ cười xấu xa trên khóe miệng biến mất, mắt phượng xinh đẹp lấp lánh: “Ta sợ.”

Lam Cẩn nhịn không được trở mặt xem thường, ở bên cạnh Phượng Ly Thiên mười mấy năm, đối với chiêu hay giả đáng thương, giả vô tội của hắn sớm đã sinh ra lực miễn dịch rất mạnh. Nhìn Lam Cẩn cả ngày không có biểu tình gì lại lộ ra vẻ mặt đáng yêu, tâm tình có chút u ám của Phượng Ly Thiên đột nhiên tốt lên, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười chói lọi: “Ta vào thì có tác dụng gì? Hắn cũng không nhận ra ta.” Cúi đầu Phượng Ly Thiên cười đến xán lạn, Lam Cẩn đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng: “Hắn luôn tìm ngươi.”

“Ta biết,” Nâng tay xoa xoa đầu cái tên cả ngày không chút biểu tình kia, “Cẩn, ngươi là đang an ủi ta sao?”

Lam Cẩn không nói gì, cầm rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, đứng dậy nói: “Uống rượu xong rồi, ta đi đây.”

“Ê, ta còn chưa uống được mấy ngụm mà!” Nhìn Lam Cẩn nhanh chóng biến mất sau lớp lớp mái nhà, Phượng Ly Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp: Cẩn, cám ơn ngươi.

Đứng dậy, bay lên nhánh cây trước cửa sổ của phòng Hiên Viên Cẩm Mặc, nhìn cửa sổ đã tắt đèn, Phượng Ly Thiên đột nhiên có một ý kiến hay: Ca ca, giờ ngươi đã không nhận ra ta, vậy ta sẽ đứng bên cạnh ngươi chờ đến khi ngươi nhận ra ta là được rồi.

Sáng sớm, trên đường lớn ngoài Lạc Thành, Hiên Viên Cẩm Mặc và hai thị vệ của mình đang giục ngựa đi về phía trước. Bởi vì phải cưỡi ngựa chạy đi, Hiên Viên Cẩm Mặc mặc y phục màu xanh, dáng người anh tuấn phối với ánh mắt tuyệt mỹ không độ ấm, khiến toàn thân y phảng phất như một thanh bảo kiếm sắp rời vỏ, tràn ngập một loại đẹp đẽ vô tình. Tóc dài đen như mực buộc ở sau đầu, ngoại trừ ngọc bội và một trường kiếm màu xanh, trên người không vật trang trí dư thừa nào, ai có thể nghĩ một hiệp khách anh tuấn như vậy lại chính là đương kim thái tử đây?

Được mấy canh giờ, đi ngang qua một rừng cây, bên rừng có mấy quán nhỏ bằng cỏ tranh, đặt vài cái bàn. Một phụ nhân đang ân cần châm trà cho khách, bên cạnh có một lão hán râu bạc đang nấu nước. Đi lâu như vậy rồi, nước của ba người đã sớm uống sạch, thấy quán trà có nhiều người, chắc là không có vấn đề gì, liền xuống ngựa đến quán trà uống chén nước, thuận tiện nghỉ chân một chút. Lúc đang uống nước, bên tai truyền đến tiếng hí của tuấn mã, một người mặc y phục màu trắng nghiêng người xuống ngựa. Đợi khi hắn xoay người lại, mọi người không khỏi hít khí lạnh, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng chợt sửng sốt.

Dáng người thon dài, khí chất phảng phất như dung hòa với ánh mặt trời ấm áp, mắt phượng dường như có ánh vàng lưu chuyển, cánh môi thản nhiên treo lên nụ cười xấu xa, không phải thiếu niên ngày ấy thì là ai? Thiếu niên nhìn quanh quán trà một chút, thấy đã không còn chỗ trống, mà bên bàn của Hiên Viên Cẩm Mặc lại chỉ có ba người ngồi, vì thế mỉm cười đi qua: “Huynh đài, tại hạ có thể ngồi đây không?”

Tuy rằng rằng nụ cười kia nhìn qua rất xấu xa, nhưng với khuôn mặt tuấn tú tinh xảo và cánh môi quyến rũ kia, lại khiến nụ cười này có vẻ vô cùng gợi cảm, khiến người ta không thể sinh ra nửa phần chán ghét.

Hiên Viên Cẩm Mặc gật gật đầu, thiếu niên lập tức không khách khí ngồi xuống: “Ông chủ, cho một chén trà trúc diệp.”

Hiên Viên Cẩm Mặc âm thầm quan sát thiếu niên trước mặt, bộ dáng thiếu niên khoảng chừng mười bảy tuổi, nhìn không thấy có vấn đề gì, trong quán trà quả thật không còn chỗ trống, không giống như là cố ý tiếp cận. Thiếu niên nhận lấy chén trà ông chủ đưa tay, uống một hớp lớp, thoải mái thở dài, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn mình, ngượng ngùng cười cười, hình như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, lại ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc: “Có phải chúng ta từng gặp ở đâu không?”

Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không biết sao mình lại có thể kiên nhẫn đến vậy, có lẽ là ánh sáng của thiếu niên cuốn hút y, cười cười nói: “Trà lâu.”

“Nga ta nhớ ra rồi,” Thiếu niên vỗ đầu vui vẻ nói, “Ha ha, chúng ta thật là có duyên a, bằng không kết bằng hữu đi. Tại hạ họ Phượng, tên Ly Thiên, không biết nên xưng hô huynh đài thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment