Phượng Ly Thiên

Chương 91

Tên gốc “Phượng hoàng loạn đôn chung – 凤凰乱炖盅 “ tựa này có thể hiểu (theo mình) là chén canh Phượng hoàng hầm thập cẩm. Mà chữ thập cẩm ở đây có nghĩa là bỏ tùm lum gia vị nguyên liệu vô á, đọc rồi sẽ hiểu

Phượng Ly Thiên hởn hở mặc y phục cho người trong lòng, ôm y đi lẻn xuống nhà bếp trong khách ***. Đêm đã khuya, ngoài trời đổ mưa to, mây che khuất ánh trăng, không thấy gì ngoài những tia sấm thi thoảng chớp lên, Hiên Viên Cẩm Mặc vốn dĩ là không nhìn thấy được gì, cho nên trực tiếp để mặc hắn ôm mình đi.

Đặt người trong lòng xuống cái ghế duy nhất trong nhà bếp, Phượng Ly Thiên nhanh chóng cháy đốt ngọn nến trên bàn lên, nến đất ở vùng quê không sáng sủa mấy, leo lắt chập chờn, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến thị lực của Phượng Ly Thiên. Hắn nhìn quanh toàn bộ nhà bếp, cũng không có nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm, chỉ có mấy bó rau xanh và hai con gà sống. Hắn bĩu môi, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn lên trên, quả nhiên trên xà nhà có treo mấy cái sọt, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, phát hiện trong sọt có một ít nguyên liệu bán thành phẩm để nấu ăn cho ngày mai. Ở dân gian, để phòng chuột, bình thường người dân sẽ treo thức ăn lên xà nhà, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Hiên Viên Cẩm Mặc tò mò nghiêng qua nhìn, thấy bên trong có mấy củ khoai tây, vài viên tròn tròn, ngó sen và thực phẩm chín chờ chiên lại, trong cái sọt khác thì có bún và nấm hương gì gì đó.

“Thiên nhi, ngươi biết nấu cơm sao?” Nhìn Phượng Ly Thiên xắn tay áo lên, đốt lửa nấu nước, Hiên Viên Cẩm Mặc có chút không dám tin hỏi, có một câu là con người không hoàn mỹ, người này không tới mức cả nấu cơm cũng biết đó chứ?

“Lâu lắm rồi không làm, chắc là ăn vào không chết đâu.” Phượng Ly Thiên gãi gãi đầu vô tội nói.

Lộ ra nụ cười ‘quả nhiên là thế’, Hiên Viên Cẩm Mặc xáp tới: “Ta có thể giúp ngươi làm gì không?”

“Khuấy đều bột lên đi.” Phượng Ly Thiên đưa một chén bột mì có chứa nước cho y, mình thì khổ não nhíu mày, không biết nên cho cái gì vào trước, nghĩ một hồi, hắn dứt khoát túm mỗi thứ một nắm thảy vào trong nồi, phỏng đoán hương vị một chút rồi lại tùy tiện bỏ một mớ gia vị vào, sau đó đậy nắp nồi lại để đống nguyên liệu kia tự sinh tự diệt.

Mà Hiên Viên Cẩm Mặc cũng đang cố sức chiến đấu cùng đống bột nhão trong tay, có khuấy thế nào cũng không khuấy đều được. Phượng Ly Thiên quay đầu lại, liền thấy hoàng đế bệ hạ mũi dính bột mì đang cố sức khuấy khuấy chiếc đũa trong tay.

“Ha ha……” Hắn nhịn không được bật cười, kề sát vào điểm điểm cái mũi trắng trắng kia. Hiên Viên Cẩm Mặc dùng mu bàn tay chùi chùi mũi, trừng mắt nhìn hắn, xòe ra bàn tay dính đầy bột mì, ịn lên gương mặt tinh xảo kia một dấu tay trắng xát.

Phượng Ly Thiên sờ sờ mặt một cái, bên môi nhếch lên nụ cười xấu xa: “Mặc, đây là do ngươi tự tìm đó nha.” Hắn túm lấy một nắm bột trong vại tát về phía Hiên Viên Cẩm Mặc, y vội dùng tay áo rộng thùng thình che đầu lại, đồng thời cũng túm lấy một nắm khác quăng vào người Phượng Ly Thiên.

“Ha ha, đừng chạy.”

“Không thèm nghe lời ngươi, xem chiêu!”

…… Vì thế, hai người tôn quý nhất quốc gia này, từng trong một đêm mưa to tầm tã, trốn trong nhà bếp của một khách sạn thôn quê, đánh trận bột mì…… Về sự kiện lịch sử trọng đại này…… trên sách sử…… cũng không có ghi lại……

Cuối cùng, bát bột mì kia cũng bị Phượng Ly Thiên trộn vào cái nồi thập cẩm nọ, sau đó hai người lại tiếp tục đánh trận, nếu không phải ám vệ kịp thời mang hết nguyên liệu ra ngoài, chỉ sợ mọi thứ đã hỏng hết.

Hai người trên đầu dính đầy bột mì, ngồi ở trước bàn nhìn Ám Nhất bưng một nồi canh to đi tới, liếc mắt nhìn nhau, Hiên Viên Cẩm Mặc vươn tay mở nắp ra, nghĩ rằng cho dù không ngon thì cũng phải ăn nhiều một chút, đây chính là bữa khuya tình yêu do chính Thiên nhi nấu cho y mà. Theo chiếc nắp được mở ra, một hương thơm mê người cũng nhẹ nhàng bốc lên. Hiên Viên Cẩm Mặc gấp thử một khối nấm hương thổi thổi rồi bỏ vào miệng, hương vị thơm lừng ngon lành lập tức tràn ngập khoang miệng.

Nhìn ánh mắt bỗng chốc sáng ngời của Mặc, hai mắt Phượng Ly Thiên cong lên, tuy rằng hắn không thạo nấu ăn cho lắm, nhưng vì có ngũ cảm linh mẫn hơn người thường nên hắn vẫn rất tin tưởng khả năng nêm nếm của mình, chỉ nhìn vào tay nghề làm gà nướng độc nhất vô nhị của hắn là biết ngay thôi. Hắn tự múc cho mình một chén, món canh ngón khiến Phượng Ly Thiên dù không đói bụng cũng rất có khẩu vị ăn hết, vì thế hai người đem nồi canh to đùng cùng những nguyên liệu hỗn tạp chén đến sạch sẽ.

“Món này ăn ngon thật, còn ngon hơn món do ngự trù làm.” Hiên Viên Cẩm Mặc ăn no xong thì thỏa mãn nói.

“He he, vậy Hoàng thượng ban cho nó một cái tên đi.” Phượng Ly Thiên xáp qua, kéo tên lười biếng kia đi tắm rửa.

“Ừm…… Canh Phượng hoàng hầm thập cẩm đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nghĩ nghĩ, còn nói một cách rất nghiêm túc.

“Hở……”

Sáng sớm hôm sau, Diêu Trường Thanh đến chào lúc hai người đang dùng điểm tâm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc từ tốn ăn sáng, điểm tâm là thứ được mang theo xe ngựa, canh là món “Phượng hoàng hầm thập cẩm” tối qua còn dư lại trong nồi, được Ám Nhất hâm lại, hương vị vẫn rất ngon, cho nên bữa sáng này ăn rất vui vẻ, y cũng không so đo cái hành vi thỉnh thoảng chấm mút của Phượng Ly Thiên.

“Hồi Hoàng Thượng, lúc thần dẫn theo Thanh doanh đi ngang qua khu vực núi Thiên Hàn, đột ngột gặp phải bão tuyết lớn, nhốt chúng thần trong một sơn cốc.” Diêu Trường Thanh cung kính đứng ở một bên hồi báo, thoạt nhìn có chút suy yếu, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều, trên gương mặt chồng chéo rất nhiều vết thương có nông có sâu, tuy không khiến người ta cảm thấy hung ác, nhưng ít nhiều vẫn phá hủy mất gương mặt tuấn tú kia, “Sau đó thần lại dẫn theo một thủ hạ đi trước dò đường, vất vả lắm mới tìm được đường ra, lại gặp phải cung chủ Phượng Cung.”

Tay cầm thìa của Phượng Ly Thiên khựng lại, rồi nhanh chóng làm như không có việc gì tiếp tục húp canh.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày, nhìn vẻ mặt thành khẩn của Diêu Trường Thanh, ý bảo hắn nói tiếp.

Lời kể của Diêu Trường Thanh đại khái chính là Phượng cung chủ bố trí ván cờ vây khốn Thanh doanh, không rõ có mục đích gì, hơn nữa còn có ý muốn giết hắn, trong lúc giao chiến hắn bị ngã xuống núi, chờ đến lúc tỉnh lại mới nhận ra mình được một hộ nông dân cứu, đợi đến khi có thể xuống giường được liền muốn báo lại với triều đình, ai ngờ lại bị Phượng Cung phát hiện hành tung, bị đuổi giết thẳng đến tận đây.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, mọi chuyện càng ngày càng kỳ quái, các môn phái nhỏ bị công kích cũng đều một mực khẳng định là do Phượng Cung gây nên, ngay cả Diêu Trường Thanh cũng đã thấy được vị “cung chủ Phượng Cung” nọ.

Phượng Ly Thiên nheo mắt lại, nhìn gương mặt hơi gầy của Diêu Trường Thanh: “Vết thương trên mặt Diêu tướng quân là do đâu?”

“Hồi Vương gia, chắc là lúc ngã xuống núi bị thương.” Diêu Trường Thanh nói.

Không hỏi thêm gì nữa, Phượng Ly Thiên lại rũ mi uống canh, tối hôm qua hắn đã để Ám Nhất xem mạch người này, không có chân khí mạnh mẽ dao động, chứng minh võ công người này không quá cao, là do mình nghĩ nhiều sao?

“Ngươi cũng ngồi xuống ăn chút điểm tâm đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nói với Diêu Trường Thanh vẫn còn đang đứng.

“Tạ Hoàng Thượng ân điển.” Diêu Trường Thanh cũng không hề chối từ, vô cùng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc: “Mấy món cơm thô dân dã này chắc Hoàng Thượng ăn không quen phải không? Thần biết trên trấn trên có một cửa hàng bán bánh ngọt, hay là để thần đi mua một ít về.” Nhìn món canh không hề ngon mắt trong bát Hiên Viên Cẩm Mặc, Diêu Trường Thanh nhíu mày nói.

Phượng Ly Thiên đang trầm tư đột nhiên ngẩng đầu lên, như có chút đăm chiêu nhìn nét mặt ân cần của Diêu Trường Thanh. Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, trước kia hắn chỉ nương theo danh nghĩa Đại hoàng tử mà tặng điểm tâm thôi, thực chất là để tặng cho Mặc!

“Đúng rồi, từ tối qua hoàng huynh cũng chưa ăn được bữa cơm nào đàng hoàng.” Phượng Ly Thiên khẽ thở dài, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào nét mặt của Diêu Trường Thanh, quả nhiên thấy được trong mắt người kia là vẻ đau lòng chợt lóe rồi biến mắt, hắn nhếch môi cười như không cười, “Không bằng Diêu tướng quân đi mua một ít về đi.”

“Được.” Diêu Trường Thanh không nói hai lời lập tức đứng lên chạy ra ngoài.

Mắt phượng nguy hiểm nheo lại, suy nghĩ xem có cần để Ám Nhất theo sau giết hắn hay không.

Cảm thấy sát khí của người bên cạnh đột nhiên tăng vọt, Hiên Viên Cẩm nhíu nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“Mặc, điểm tâm trước kia hắn đưa ngươi cho ai?” Phượng Ly Thiên kề sát tới, cười tà hỏi.

“Cho, cho Bình An, làm sao vậy?” Bị nụ cười mê hoặc lòng người trước mắt làm cho choáng váng, Hiên Viên Cẩm Mặc hơi giật mình hỏi.

“À.” Thu lại nụ cười, Phượng Ly Thiên nghiêm trang ngồi thẳng, “Ngươi cảm thấy những lời Diêu Trường Thanh nói có thật hay không?”

Đã quen với phương thức tư duy thiên mã hành không (thay đổi nhanh chóng) của Phượng Ly Thiên, đối với việc chuyển đề tài nhanh như vậy, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không có phản ứng gì, y tiếp tục uống “Phượng hoàng hầm thập cẩm” rồi chậm rãi nói: “Hắn không cần phải nói dối, nếu hắn cấu kết cùng kẻ sau màn, vậy ý đồ là gì?”

“Việc này cũng khó nói, bây giờ còn chưa thể tin tưởng hắn.” Cũng không thể nói cho Mặc biết ý đồ của tên kia là sắc đẹp của Hoàng Thương đi? Mặc kệ Diêu Trường Thanh muốn làm gì, hắn nhất định đều phải bóp chết từ trong trứng, Phượng Ly Thiên nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Bởi vì Diêu Trường Thanh là người bị thương không thể cưỡi ngựa, hiện giờ hắn tỉnh rồi cũng không thể nhét hắn vào thùng xe nữa, chỉ có thể để hắn cùng chen vào một chiếc xe ngựa.

Phượng Ly Thiên tựa trên người Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn bánh ngọt hắn mua về: “Diêu tướng quân thật quen thuộc nơi này.”

“Phải.” Diêu Trường Thanh cười cười, chính là động đến vết thương trên mặt nên có chút mất tự nhiên, “Từ nhỏ thần đã lớn lên ở đây, tất nhiên rất quen thuộc.” Nói xong còn dùng vẻ mặt hoài niệm nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, tựa như có rất nhiều chuyện xưa chờ người khác đến khai quật.

Nhưng mà, hai người còn lại trong xe ngựa hiển nhiên không có hứng thú nghe hắn kể loại chuyện cũ hoặc cảm động, hoặc bi thảm này, Hiên Viên Cẩm Mặc một tay cầm sách, một tay đút quà vặt cho Phượng Ly Thiên. Phượng Ly Thiên oa trong lòng ca ca, vừa ăn vừa rướn qua xem quyển sách trên tay Hiên Viên Cẩm Mặc, còn vươn một bàn tay giúp y lật sách, hai người thỉnh thoảng đàm luận với nhau một hai câu gì đó trong sách, hoặc là nhìn nhau cười.

Diêu Trường Thanh thấy không ai có thể chen chân vào giữa hai người, miễn cưỡng cười cười: “Lần này đường xá nguy hiểm, Hoàng Thượng cần gì tự mình đi một chuyến, khiến tội thần cảm thấy thật hổ thẹn.”

“Trong triều không có chuyện gì, bồi Thiên nhi ra ngoài một chút.” Hiên Viên Cẩm Mặc liếc hắn một cái, đút cho Phượng Ly Thiên một hạt đậu tằm ngũ vị.

Phượng Ly Thiên nhai rột rột: “Chúng ta sắp đến Hàn quận, nếu Diêu tướng quân cảm thấy áy náy, vậy đến sông Huyền Lăng giúp đỡ đi.”

“Thần nhất định sẽ tìm về Thanh doanh, tu sửa tốt sông Huyền Lăng.” Diêu Trường Thanh cúi đầu, mạnh mẽ hữu lực nói.

“Đến Hàn quận rồi ngươi ở lại dưỡng thương trước đi, chuyện Thanh doanh sẽ có người giải quyết.” Hiên Viên Cẩm Mặc ôn hoà nói.

“Thần tuân chỉ.” Diêu Trường Thanh có chút không tình nguyện đáp.

Phượng Ly Thiên bất mãn cọ cọ trong ngực ca ca, Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu, nhìn cái tên đang ghen tuông kia, vươn tay đút cho hắn một trái nho chua.
Bình Luận (0)
Comment