Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1004

Bắc Nguyệt quận chúa giật mình một cái, từ trước chỉ nghe qua tên của hắn, biết hắn ưu nhã tuấn mỹ, phong hoa tuyệt đại, về hắn nghe đồn đủ loại, vẫn chỉ tồn tại trong tưởng tượng của nàng, không ngờ hôm nay hắn tự mình đến trước mặt nàng, điều này làm nàng thật bất ngờ.

"Tạ ơn, cám ơn ngươi." Nàng lắp bắp mở miệng, cục xúc bất an, không biết nên nói cái gì nữ.

"Chuyện tất nhiên." Trong mắt tím liễm liễm nổi lên ý cười ôn nhu.

Chẳng lẽ sẽ không ai phát hiện sao? Hắn tươi cười nhìn như ôn nhu thân cận, nhưng kì thực lại duy trì sự xa cách lễ phép cùng khách khí.

Tiểu hồ ly khó hiểu nhìn hắn.

"Vừa rồi còn nói ra suy nghĩ của mình, hiện tại như thế nào không nói?" Thiên Đại Đông Nhi liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến hắn lo lắng ở bên ngoài như vậy, sau khi đi vào vẫn có thể bình tĩnh ôn nhu như thế không khỏi buồn cười.

"Dưỡng thương tốt nhé." Phong Liên Dực mỉm cười, "Bắc Nguyệt quận chúa, đa tạ ngươi đã cứu ta."

Đối với xưng hô này của hắn, Thiên Đại Đông Nhi đột nhiên nhăn mi lại, hắn không cần phải xa lạ như thế chứ?

"Ta đã cứu ngươi sao?" trên mặt Bắc Nguyệt quận chúa lộ vẻ mờ mịt, "Ta không nhớ rõ chút nào, ta còn có thể cứu người sao".

"Hy vọng ngươi sớm ngày khôi phục, sau này nếu quận chúa cần giúp, Nước Bắc Diệu cùng Thành Tu La dốc hết toàn lực trợ giúp quận chúa." Phong Liên Dực khẽ mỉm cười nói, ưu nhã mê người, giống Cửu hoàng tử khi xưa.

"Ta sao nhận nổi chứ?" Bắc Nguyệt quận chúa hoảng sợ, hứa hẹn này cũng quá nặng đi! Nàng không biết Thành Tu La, nhưng nàng biết Nước Bắc Diệu là cường đại bậc nào.

"Ngươi nhận nổi." Phong Liên Dực vừa nói, chuyển hướng Mặc Liên nói: "Mặc Liên các hạ, có thể mượn chút thời gian nói chuyện không?"

Mặc Liên gật đầu, đứng lên đi theo Phong Liên Dực ra ngoài.

Chờ ta a! Tiểu hồ ly vội vàng chạy xuống giường, nàng nhỏ như vậy, rất dễ dàng thoát khỏi ánh mắt mọi người!

Đi ra Lưu Vân Các, Phong Liên Dực lại không dừng lại, đi dọc theo đường mòn ưu nhã trong phủ Trưởng Công chúa, đi tới chỗ hoang vắng không ai tới.

Mặc Liên không biết hắn muốn đi tới đâu, chính mình không có kiên nhẫn tốt như vậy, bởi vậy dừng lại bước chân, không muốn đi.

Phong Liên Dực cũng dừng lại bước chân, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy từ đường của phủ Trưởng Công chúa, nơi đây luôn luôn u tĩnh, trừ hàng ngày quét dọn thì không ai nguyện ý qua, nghe nói năm năm trước, dưới tàng cây trong từ đường đào ra một thi thể gia đinh hết sức kinh khủng.

Trong từ đường cây cối xanh um, cành lá xum xuê, một nhánh cây vươn ra từ cây đại thụ, hắn hoảng hốt mỉm cười.

Năm năm trước gặp gỡ ở đây.

Đêm đó lúc hắn xem thiên tượng, nhìn thấy một luồng hắc khí nồng đậm từ bầu trời đột nhiên xuất hiện, mãnh liệt như vạn thú chạy chồm dũng mãnh bay nhanh vào từ đường phủ Trưởng Công chúa, hắn cảm giác bất thường nên chạy tới nhìn.

Không ngờ lại nhìn thấy Bắc Nguyệt quận chúa bị ngoại giới xưng là "phế vật" ra tay giáo huấn hạ nhân. Thủ đoạn tàn nhẫn hoàn toàn không giống một Tiểu nha đầu mười hai tuổi.

Dưới ánh trăng, nàng thanh lạnh cao ngạo, lạnh lùng ngước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo nhưng lại tràn ngập địch ý cùng khinh thường hắn.

Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra vẻ bất phàm của nàng.

"Nói." Mặc Liên ngắn gọn nói.

Phong Liên Dực ngẩn ra, rời tầm mắt khỏi từ đường xa xa, nhìn về phía Mặc Liên, chậm rãi nói: "Thuật Chiêu hồn xảy ra sai sót sao?"

Mặc Liên liếc hắn một cái, trong con ngươi đen nhánh mơ hồ có chút phẫn nộ.

"Ta không có ý gì khác." Phong Liên Dực thản nhiên địa nhếch khóe miệng, "Ta chỉ muốn biết, có hay không hồn phách một người chỉ có thể trở về thân thể của chính mình."

"Tự nhiên." Mặc Liên gật đầu, không cần nhiều lời.

"Vậy có thể có trường hợp hồn phách tiến vào sai thân thể không?" Phong Liên Dực kiên trì hỏi.

Mặc Liên cả giận nói: "Sẽ không!".

Phong Liên Dực ngơ ngẩn, một lúc lâu mới gật đầu, nói: "Đa tạ."

Gặp hắn thất hồn lạc phách, vẻ mặt hoảng hốt, Mặc Liên cũng không muốn hỏi nhiều, nếu không có gì muốn hỏi nữa thì hắn đi.

Mặc Liên rời đi hồi lâu, tiểu hồ ly mới hổn hển chạy tới, đường quá xa, chân của nàng quá ngắn, thật sự rất mệt mỏi.

Chỉ có nam tử mặc y phục trắng vẫn không nhúc nhích đứng, gió nhẹ thổi vạt áo của hắn, hắn nhìn phương hướng từ đường, hồi lâu không nói gì.

Tiểu hồ ly tưởng hắn hóa đá, không nhịn được vươn móng vuốt cào cào trên mặt giày, Phong Liên Dực mới chậm rãi cúi đầu.

Cặp mắt màu lam lạnh cấp bách nhìn hắn, tựa hồ nói: ôm ta một chút a! Ôm ta một chút a!

Phong Liên Dực cúi người, ôm nàng vào lòng, êm ái vuốt ve lông mềm trên đỉnh đầu nàng.

"Ta muốn kể một câu chuyện xưa với ngươi." Phong Liên Dực kinh ngạc nói, cũng mặc kệ nàng muốn nghe hay không, cứ thế mở miệng nói ra.

"Trước kia có một vương tử, hắn cùng một cô gái yêu nhau, mặc dù quá trình gian nan, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng trái tim luôn hướng về nhau. Có một ngày, vương tử bị pháp sư nguyền rủa, cô gái vì cứu hắn, không tiếc trả giá tất cả, cuối cùng hy sinh chính mình. Vương tử cuối cùng cũng không chạy tới bên cạnh nàng, thậm chí không nghe được nàng nói câu cuối cùng. Vương tử vô dụng như vậy, có phải không đáng để cô gái cứu? Người chết hẳn là hắn mới đúng."

Tiểu hồ ly quay đầu nghĩ, mặc kệ là ai chết đều không tốt, nếu có thể cùng sống sót thì tốt rồi.

Nàng nghĩ tới, đột nhiên trên đỉnh đầu có nước tí tách tích trên đầu nàng.

Trời lại mưa sao?

Nàng cố gắng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy trên cái cằm xinh đẹp của hắn nước mắt ngưng tụ, xoạch, xoạch rơi xuống.

Hôm nay nàng thấy hai nam nhân khóc.

Dùng sức cọ xát lòng bàn tay của hắn một chút, nếu như có thể nói, thật muốn ôm hắnmột cái.

***** Bắc Nguyệt hoàng triều ******
Bình Luận (0)
Comment