Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1024

Trên vai bị người vỗ nhẹ, Nguyệt Dạ tưởng cô gái kia đột nhiên quay lại, quay đầu lại. Trước mắt chỉ thấy một khuôn mặt quyến rũ tươi cười. Nàng sợ đến sửng sốt, chủ nhân khuôn mặt tươi cười vui vẻ kia vươn tay, nắm hai bên gò má nàng, ha ha cười cười: "không nên mê luyến nhìn chằm chằm ta nha, ta biết xấu hổ đấy".

Trên trán Nguyệt Dạ nổi đầy gân xanh, người này vẫn không hề biết lễ tiết".

Đẩy tay hắn ra, xoa xoa gương mặt của mình, hỏi:"Sao ngươi ở đây?"

"Vừa nhìn thấy một người quen, đuổi tới đây lại không thấy, ai ngờ đụng phải ngươi." Vạt áo màu đỏ nhẹ nhàng bay múa, Yểm chậm rãi đứng ở trước mặt nàng, giơ tay lên, mở ra một thanh ô màu đỏ, che lên đỉnh đầu hai người.

"Đừng chặn ánh trăng của ta!" Nguyệt Dạ đi ra khỏi ô, hai tay khoanh trước ngực, chế giễu nhìn hắn,"Ngươi mà có người quen à?".

Trong ấn tượng của nàng, Yểm là một tên rất quái gở, ngoại trừ ma thú quỷ dị dưới biển lửa trong tòa tháp thứ bảy kia, vẫn chưa bao giờ thấy hắn nói chuyện thân cận với những người khác, cho tới bây giờ một thân một mình, tính tình cao ngạo.

Yểm thở dài cười:"Luôn có một, hai người đấy."

Nguyệt Dạ cười hắc hắc, tò mò hỏi:"Vậy ngươi gặp là nam hay là nữ a?"

"Ngươi đoán xem." Yểm nhìn nàng, sóng mắt quyến rũ lưu chuyển, vẻ đỏ sậm đặc biệt yêu dị.

Nguyệt Dạ nhìn ngẩn ra, sau đó sờ sờ trên người nổi da gà, thật sự là yêu thị mị hành, người bình thường không tiêu thụ được.

"Dù sao không phải là người tốt!" Thấp giọng lẩm bẩm một câu, Nguyệt Dạ không muốn nói chuyện với hắn ở đây, đi đến phía sau Học viện Linh Ương.

Yểm theo kịp, đuổi theo nàng nói:"Là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc."

"A, thật không." Nguyệt Dạ thản nhiên nói, trong đầu nghĩ tới cô gái vừa rồi giống hệt Bắc Nguyệt quận chúa.

"Này này, vẻ mặt ngươi thờ ơ quá, cảm giác ta không đáng giá như củ cải trắng vậy!" Yểm bất mãn trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng, nha đầu kia...

Nguyệt Dạ nghiêm túc quay đầu nhìn hắn:"Cải trắng có thể ăn, ngươi có thể sao?"

"Cải trắng đẹp hơn ta sao?" Yểm kêu to, suýt đi tới bóp cổ nàng.

Nguyệt Dạ cười, hai tròng mắt cong lên như hai vầng trăng lưỡi liềm tinh sảo: "Cải trắng thì ngọt."

"Ta, ta cũng ngọt...." Giọng nói không nắm chắc.

"A? thật không? ngọt thế nào?" Nguyệt Dạ nhếch khóe miệng, dưới ánh trăng lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ sắc bén, lóe lên tia sáng nhỏ, cảm giác có chút khát máu.

Trong lòng Yểm co rút nhanh, trái tim bang bang nhảy dựng, cảm thấy không thể nhìn thấu khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo dưới ánh trăng.

Thật đúng là.... đẹp đến chói mắt!

Thấy hắn đột nhiên không nói, không phù hợp với cá tính háo thắng của hắn chút nào! Nguyệt Dạ liền hỏi:"Ngươi quen người tên là "Triệt nhi" sao?"

"Ừ?" Yểm nhìn đôi môi đầy đặn của nàng, có chút không thể hoàn hồn.

Dưới ô màu đỏ, khuôn mặt nam tử hoa lệ, như thần tạo hóa ra, có đôi khi khiến cho người ta bội phục.

Hắn đẹp như vậy, sẽ làm ông trời cũng ghen ghét mất.

Nguyệt Dạ đưa tay nện một phát vào bờ vai của hắn, Yểm lúc này mới khôi phục, không cảm thấy xấu hổ gì, ngược lại cười nói:"Ngươi hỏi cái gì?"

"Ta vừa rồi nhìn thấy Bắc Nguyệt quận chúa, nhưng không phải là cô ấy." Nguyệt Dạ suy nghĩ một chút lời của mình, sợ làm người nghe không hiểu, đang muốn giải thích, Yểm lại ha ha cười rộ lên.

"Quả nhiên là cô ta!" Nụ cười âm lãnh đọng ở trên mặt, dường như cái gì cũng hiểu.

Nàng còn chưa nói gì mà hắn đã hiểu, lần đầu tiên có cảm giác bội phục Yểm.

"Cô gái kia nhờ ta tìm giúp một người gọi là Triệt nhi, ta tìm ở đâu đây?" Nguyệt Dạ buồn bực.

"Loại chuyện này không cần để ở trong lòng, đi, ta mang ngươi đi một nơi thú vị." Yểm chỉ tùy ý cười cười, không để ý chút nào chuyện vừa rồi, kéo tay Nguyệt Dạ đi.

Nguyệt Dạ bỏ qua hắn, nói:"Ta không có thời gian chơi đùa, ta muốn đi Học viện Linh Ương."

"Ngươi muốn vào Cung Vạn thú?" Yểm nhíu lại mi, sắc mặt không tự nhiên.

Nguyệt Dạ thông minh, vẻ mặt hắn biến hóa không ẩn giấu, nàng tự nhiên nhìn rõ, hỏi:"Chỗ đó không thể vào sao?"

"Không......" Yểm do dự nói,"Nguyệt Dạ, ngươi là người thứ nhất tiến vào Cung Vạn thú, có phát hiện cái gì đặc biệt không, như...... một người chẳng hạn?"

Nguyệt Dạ căng thẳng trong lòng, đột nhiên nhớ tới lúc vào mật thất cùng Băng Linh Huyễn Điểu, nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc kia.

Chẳng lẽ cô gái kia có cái gì đặc biệt sao? ngay cả Yểm đều để ý nói...

Trong đầu lóe ra vô số ý niệm, Nguyệt Dạ trong lòng quyết định một chút mới nói: "Đó là vùng đất phong ấn, nếu có người, chắc là bị phong ấn bên trong."

"Không phải phong ấn." Yểm lắc đầu, giọng nói đột nhiên trở nên rất trầm,"Nàng đã chết."

"Người chết sao lại ở trong Cung Vạn thú?" Nguyệt Dạ cười hỏi.

Yểm giơ tay lên, vuốt vuốt tóc của nàng, cười nói: "Có một số việc gặp đúng dịp, ngươi sẽ không hiểu."

"Ngươi không nói ta đương nhiên không rõ!" Nguyệt Dạ bĩu môi, đẩy tay hắn ra,"Ngươi giấu diếm ta như vậy, xem ra không coi ta làm bằng hữu, nếu nói như vậy thì từ biệt luôn, sau này cũng đừng qua lại!"

Nàng xoay người, giận dỗi bỏ đi.

Yểm dở khóc dở cười, nha đầu kia thật sự là ngang ngạnh a!

Ba chân bốn cẳng đuổi theo, hắn bước chân lớn, vài bước tới ngay trước mặt nàng, bắt được tay nàng nói:"Chuyện rất phức tạp, trải qua trăm năm, ta sợ nhất thời không nói hết, không phải cố ý gạt ngươi."

"Vậy ngươi nói ý chính là được!" Nguyệt Dạ cười hì hì, vì muốn dụ hắn nói ra điều chính mình muốn nghe, Nguyệt Dạ không tiếc hi sinh tay thanh bạch, mặc hắn cầm lấy.
Bình Luận (0)
Comment