Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1067

"Bắc Nguyệt, nếu có thể, Phụ thân rất hy vọng có thể cùng ngươi lớn lên. Nhìn ngươi từ một đứa bé chậm rãi trưởng thành một cô nương xinh đẹp, ngươi sẽ từ Tiểu nha đầu đáng yêu biến thành đứa trẻ quật cường lại cứng đầu, sẽ có rất nhiều thiếu niên thích ngươi, nhất định sẽ làm Phụ thân đau đầu, nhưng cũng cao hứng. Tuy nhiên duy nhất có thể bảo đảm là nhất định không ai dám bắt nạt ngươi, bởi vì Phụ thân là người mạnh mẽ nhất trên đời này, sẽ vĩnh viễn đứng ở phía sau bảo vệ ngươi.

Bắc Nguyệt, ngươi không nên đi theo con đường của Phụ thân, không nên trở thành cường giả, ngươi chỉ cần vui vẻ làm người bình thường lớn lên là được rồi, ngươi đòi hỏi hết thảy Phụ thân cũng chuẩn bị tốt cho ngươi. Ngươi sẽ vui sướng lớn lên, sẽ có thanh niên tốt lấy ngươi, sẽ yêu ngươi cả đời.

Ta đã đưa Vạn Thú Vô Cương đi rất xa, cả đời ngươi cũng sẽ không tiếp xúc đến, không cần cõng vận mệnh của Phụ thân, ngươi hẳn nên thoát khỏi cái nguyền rủa này.

Bắc Nguyệt, nếu ngươi có thể nghe mấy lời này, vậy chứng tỏ......ta nhất định không cùng ngươi lớn lên, ta......có phải rất vô dụng hay không a?

Mặc dù đáp ứng tốt đẹp, nhưng hết thảy cũng không làm được, ta phá hủy ước định từ khi ngươi vừa sinh ra, phá hủy tuổi thơ cùng cả đời ngươi, ta......

Xin lỗi......"

Những câu nói này đột nhiên vang lên bên tai, bất ngờ không phòng ngự khiến Nguyệt Dạ ngây người một chút.

Chờ nghe xong thì ánh mắt của nàng dần ướt át.

Bộ xương nam nhân tóc đỏ cô độc chết ở huyền băng ngục đột nhiên hiện lên, nước mắt không nhịn được trào ra.

"Không cần xin lỗi, ngươi không làm được, ta giúp ngươi làm."

"Vì cảm tạ ân cứu mạng, ngươi không mang hạnh phúc cho Bắc Nguyệt quận chúa được thì ta cho nàng."

"Cả đời Hoàng Bắc Nguyệt ta nhất định làm cho nàng một đời không lo!"

Trong không gian phong ấn, từng lá bùa máu tươi bắt đầu ầm ầm rung động, màu vàng cùng nguyên khí màu đen bay múa trong trong không gian nhỏ hẹp.

Đột nhiên gió nổi lên, tất cả lá bùa trên vách tường bị thổi loạn, vách tường thủy tinh lay động trong không khí.

Nguyệt Dạ mở hai mắt, sợ sệt sờ soạng một chút khóe mắt, ngón tay run lên.

Nước mắt......

Nàng là hồn phách, vậy mà có nước mắt?

Cảm giác khác thường đột nhiên hiện lên trong đầu, song không chờ nàng suy nghĩ nhiều, lá bùa bay múa trong không trung đột nhiên bốc cháy, từng lá từng lá vù vù lửa cháy, đột nhiên bị màu vàng bao vây.

Ánh sáng quá chói mắt, thoáng cái khiến Nguyệt Dạ nhắm hai mắt lại, mà thân thể như bị cái gì xé ra, kịch liệt đau nhức!

"Áaaaa..."

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương tràn ra cổ họng.

Nàng luôn luôn kiên cường, chịu đựng rất mạnh, có thể nói cho dù chém đứt tứ chi nàng cũng sẽ không phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy.

Song, đau nhức bất thình lình lại không tầm thường, đau đớn như thần kinh bị chặt thành mảnh nhỏ!

Tiếng kêu thảm thiết, giằng co thật lâu, sâu trong linh hồn cũng rung động.

"Chủ nhân!" Nghe được tiếng kêu, Nến Đỏ đột nhiên hô to một tiếng, theo bản năng vọt tới trước mặt tiểu hồ ly.

Chỉ thấy tiểu hồ ly tuyết trắng đã hấp hối cuộn mình trên mặt đất, hai mắt màu lam lạnh lúc này lại hiện đầy tơ máu, bên khóe mắt mơ hồ có huyết lệ chảy xuống.

Trong lòng lo lắng, sắc mặt Nến Đỏ nhất thời tái nhợt.

Nàng không nhìn tới phong ấn, chỉ có thể nóng lòng xoay quanh.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Nếu đối mặt với cường địch, cho dù Quân Ly tự mình đến, nàng cũng không do dự xông lên, nhưng đối mặt nàng hiện tại không có kẻ địch.

"Tỷ tỷ, tỉnh táo một chút, Thiếu chủ tự có chừng mực!" Tiểu Đăng Lung hô to, vừa rồi nghe tiếng hét thảm cũng sợ đến sắc mặt tái nhợt.

"Nhưng......" Nến Đỏ còn muốn nói điều gì, một sức mạnh cường đại tuôn ra khỏi người tiểu hồ ly, nàng căn bản không thể ngăn cản, trong nháy mắt đã bị đẩy rời đi đi, hung hăng đánh vào vách tường!

Một ánh sáng đỏ như máu bay ra, ánh sáng nhanh tới cũng cũng nhanh đi, chờ lúc tiêu tán lúc, thân thể một cái cô gái liền lẳng lặng nằm trên mặt đất, hoàn toàn không có hơi thở.

Trên người cô gái tất cả đều là máu, tóc bù xù, căn bản không thấy rõ bộ dáng, chỉ có thể nhìn thấy nàng hai tay kết thành một ấn quyết kỳ quái, đặt ở ngực, giữa tay ấn quyết là Vạn Thú Vô Cương tản ra nguyên khí màu đen!

Nến Đỏ cùng Tiểu Đăng Lung cùng chấn động, không nói ra lời.

"Đây rõ ràng là... người chết a!" Nến Đỏ thoáng cái lao qua, chân tay luống cuống, trên người cô gái kia đều là máu, nàng không biết chạm vào chỗ nào.

Vội như kiến bò trên chảo nóng, nhìn tình hình như vậy, nàng hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.

"Khóc cái gì! Chuông Tỏa Hồn!"

Một giọng nói khàn khàn nhưng lại lạnh liệt từ trong thân thể tiểu hồ ly truyền ra.

Nến Đỏ ngẩn ra, lập tức vui mừng, lúc này mới nhớ tới trước chủ nhân đã dặn dò, để nàng ở bảo vệ ở bên ngoài, đợi lúc nhìn thấy linh thể hình thành liền dùng Chuông Tỏa Hồn lấy hồn phách từ trong thân thể tiểu hồ ly ra.

Bởi vì Vạn Thú Vô Cương một khi rời khỏi phong ấn, nàng sẽ không thể tự do chi phối hồn phách chính mình, phải dựa vào người khác hỗ trợ.

Vừa rồi nhất thời bối rối, thầm nghĩ sao lại có...người chết đi ra? Quên khuấy chuyện trọng yếu như vậy.

Nến Đỏ vội vàng lau khô nước mắt, hút cái mũi cầm lấy Chuông Tỏa Hồn, chiếu ấn quyết mà Nguyệt Dạ dạy, đảo ngược Chuông Tỏa Hồn, thủ ấn cùng khẩu quyết cùng nhau tiến hành. Cái chuông cổ xưa liền "Vù vù" một tiếng, bao phủ thân thể tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly kêu "U u ô", dường như hết sức sợ hãi, tuy nhiên rất nhanh, tiếng kêu này liền yên lặng.

Phía trên Chuông Tỏa Hồn chợt lóe sáng, Nến Đỏ cẩn thận giơ chuông lên, sau đó chuyển hướng tới thân thể cô gái máu chảy đầm đìa.

Ánh sáng màu vàng nhu hòa ở thân chuông lóe ra, miếng Thất Phá Đan chậm rãi nghiền nát, cuối cùng biến thành cát vàng nhỏ vụn, từ trong Chuông Tỏa Hồn chảy tới người cô gái.

Ánh sáng lấp lánh bao phủ, một tầng lại một tầng như mang theo ma lực, trên người cô gái gân mạch bộ xương từ từ hình thành.

Nến Đỏ nhìn một màn này, trái tim thình thịch nhảy dựng, mí mắt cũng không ngừng dật dật.

Đây là ở dựng lại linh thể sao?

Dường như thuận lợi hơn so với tưởng tượng......

Mày tú lệ nhíu lại, không biết vì sao lúc này vốn hẳn cao hứng mới đúng, nhưng trong lòng mơ hồ cảm giác có điềm xấu.

Trong lòng dự cảm vừa mới xẹt qua, bên ngoài liền có địa chấn, tiếng nổ thật lớn vang lên, hòn đá bong ra từng mảng, tựa hồ muốn sụp đổ!

Không xong! Động tĩnh lớn như vậy, nhất định là Quân Ly xông vào!

Sau khi nhập ma hắn rất hung hiểm, thực lực sâu không lường được, rất đáng sợ.

Kết giới Biệt Nguyệt Sơn Trang là lúc đầu Hiên Viên Vấn Thiên lưu lại, mà Quân Ly từng là triệu hồi thú của hắn, nắm trong lòng bàn tay thuật pháp này, hơn nữa thực lực hắn hôm nay khủng bố, muốn phá kết giới cũng không có gì khó.

Hắn thế tới rào rạt, nhất định nhận thấy nguyên khí dị động ở đây, biết chủ nhân bắt đầu dựng lại linh thể.

Quân Ly mang theo tâm hủy diệt, ngay cả một tia ôn nhu cuối cùng cũng mất đi sao?

Lo lắng nhìn cô gái trên mặt đất, kinh mạch dung hợp thuận lợi, nhưng nhìn tình huống hẳn cần một thời gian nữa mới hoàn thành.

Nhưng bên ngoài chấn động lại càng kịch liệt.

Nếu để Quân Ly xông tới thì coi như xong.

Nến Đỏ biết rõ nơi này đã không an toàn, không thể tiếp tục ở lại, bởi vậy ánh sáng vàng trên Chuông Tỏa Hồn cũng tan hết, liền lập tức để Tiểu Đăng Lung thu nhỏ kết giới lại, biến thành một tầng sáng nhàn nhạt màu xanh biếc bao vây quanh người Nguyệt Dạ, sau đó dùng áo khoác đem phủ lên nàng, thu dọn mọi đồ vật trên mặt đất, sau đó thầm nghĩ rời sang bên kia.

Nàng cùng Tiểu Đăng Lung từ nhỏ sinh hoạt tại Biệt Nguyệt Sơn Trang, rất quen thuộc nơi này, chỉ cần tạm thời tránh Quân Ly, tranh thủ thời gian dựng lại linh thể.

Bọn họ một trước một sau chạy nhanh trong bóng tối, phía sau âm thanh chấn động từ kịch liệt đến yên tĩnh không tiếng động, một hồi chiến đấu hình như kết thúc.

Tốc độ thật nhanh, ngay cả Lôi Vương Lôi Nộ của Tư U Cảnh cũng không thể trì hoãn Quân Ly trong chốc lát sao?

Ở ngoài đá vỡ ngổn ngang, phòng ốc sụp đổ, cây cối bẻ gẫy, còn sót lại ánh chớp không chịu khuất phục đang két két rung động.

"Khốn nạn!" Trong đám đá hỗn độn, Lôi Nộ trọng thương hấp hối nằm, máu tươi cũng theo khóe miệng chảy xuống.

Mà người của Hách Na Lạp tộc càng tán lạc các nơi, hoặc chết hoặc bị thương.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo cao trên kết giới, dưới ánh trăng mê ly có bóng người đen nhánh ẩn trong nồng đậm u ám.

Mặc dù không nhìn thấy bộ dáng, nhưng bầu không khí trên người hắn tuyệt đối đáng sợ, khiến không khí xung quanh bị bức bách.

Một uy áp cường đại chưa từng có bao phủ trên không, nhìn người trong sương mù dày đặc quay cuồng, trong lòng Lôi Nộ cũng khiếp sợ không ngừng.

Qua nhiều năm, lần đầu tiên gặp gỡ đối thủ như vậy.

Cường đại đến dị thường!

Kể cả Dạ Vương bệ hạ tự thân xuất mã chỉ sợ cũng không phải đối thủ của người này.

Hắn hiện tại chỉ có thể cầu khẩn, vương tử điện hạ có thể trốn kỹ, đừng bị người này phát hiện.

Còn có nha đầu kia, không biết có thành công dựng lại linh thể hay không? Mới vừa rồi hình như có luồng nguyên khí dao động kịch liệt, lấy cảm giác lực linh hồn cường đại của hắn cũng nhận thấy trong sơn trang này toàn bộ nguyên khí cũng hội tụ bên trong.

Cái loại hành vi nghịch thiên này tin rằng người tạo ra chấn động cũng không dễ chịu.

Lôi Nộ giơ tay run rẩy xoa khóe miệng không ngừng chảy xuống máu tươi, hừ lạnh một tiếng, mặc dù thua nhưng hắn không hề lộ ra vẻ mặt sa sút.

Trong bản tính hắn thích đánh! Càng chiến đấu kịch liệt, càng là đối thủ cường đại, hắn càng thích!

Mới vừa rồi đánh một trận, trong cuộc đời hắn là niềm vui duy nhất, có thể gặp địch nhân như vậy coi như Lôi Nộ không sống uổng phí!

Nhìn tình cảnh hỗn độn bên dưới đều đang đau khổ giãy dụa, tính mạng hấp hối. Hắn không thích giết chết người, mà thích nhìn bộ dáng thống khổ của bọn họ khi đứng trước ranh giới sống chết.

Ma thú, trời sinh hung tàn tà ác, lãnh huyết vô tình.

Trong sương mù màu đen, y bào lay động, ngay sau đó, một giọng nói khiến lòng người rét lạnh chậm rãi vang lên.

"Cô ta ở đâu?"

Giọng nói chợt xa chợt gần, bỗng nhiên trầm thấp, bỗng nhiên bén nhọn, quỷ dị khiến người ta tê dại!

Nghe giọng nói này, Lôi Nộ cười hắc hắc, nói: "Thống khoái! Tiếp tục đánh với Bổn vương một trận đi!"

"Muốn chết."

Theo tiếng nói nhẹ nhàng, giữa sương mù có một cây roi mảnh màu đỏ phóng ra, nhìn kỹ, roi này là lửa cháy ngưng tụ thành, hơn nữa, không phải lửa bình thường.

Lôi Nộ trợn trừng mắt, liều mạng lăn một vòng thân thể đầy thương tích.

Ầm ầm một tiếng, đá bị nghiền nát, mặt đất vỡ ra, roi mảnh hời hợt quật đến nhưng lại đánh thành một lỗ thủng trên mặt đất!

Nguyên khí mạnh mẽ đẩy thân thể Lôi Nộ lăn mấy vòng trên đá, mới bị vứt đến xa xa, nội tạng hỗn loạn bị nghiền nát, miệng phun ra máu tươi.

Lôi Nộ duỗi tay bưng ngực, khuôn mặt tái nhợt thống khổ, đầu gác lên một khối hòn đá thật lớn mới miễn cưỡng có thể ngước lên được.

"Cô ta ở đâu?"

người trong sương mù rất có kiên nhẫn, lại hỏi một lần, hoặc là nói, hắn chính là cố chấp như vậy, muốn lập tức bắt được nàng!

Khóe miệng Lôi Nộ vỡ tan đầy máu, hắn hắc hắc cười: "Nha đầu, Bổn vương không thể như vậy...... Người nói không giữ lời a......"

Lời của hắn hoàn toàn chọc giận người nọ, roi nhỏ màu đỏ lại một lần nữa phóng ra từ sương mù.

Lôi Nộ kinh ngạc nhìn, hai mắt mở to, nhưng trên mặt lại lộ vẻ hào hiệp không thèm để ý.

Đối thủ lợi hại như vậy hắn chết cũng không hối tiếc.

Huống hồ giờ phút này, căn bản không có khí lực né tránh......

Mắt thấy roi càng ngày càng gần, trong ánh mắt có roi mảnh màu đỏ, Lôi Nộ muốn cười, đột nhiên trong lúc đó, trong mắt lại chiếu ra một bóng dáng màu xám.

Giống như đại bàng chụp mồi, đột nhiên xuống bắt được hắn, như tia chớp rời đi.

Dường như ngay lúc hắn rời đi, roi nhỏ màu đỏ ầm ầm xuống, càng hung mãnh hơn vừa rồi, khắp mặt đất như bị nhấc lên!

Một hố sâu thật lớn xuất hiện, bụi mù cuồn cuộn bốc lên.

Song, người mặc đồ đen lại nhăn mi lại, thờ ơ hừ nhẹ một tiếng.

Bóng dáng màu xám ôm Lôi Nộ đi rất xa mới dừng lại trên vách tường, thân thể hơi gầy yếu lọt trong áo choàng màu xám, mũ áo choàng kéo rất thấp, che khuôn mặt của hắn.

Vừa rồi động tác quá lớn, khẽ động vào vết thương Lôi Nộ, hắn nghiến răng ngẩng đầu, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Không đến, ngươi sẽ chết."

"Hắc hắc, nhân sinh trên đời, sao có không chết a?" Lôi Nộ sang sảng nói.

Người nọ không để ý tới hắn, chậm rãi xoay người, từ mũ choàng ngẩng đầu lên, lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt, hắn đối với người giữa sương mù nói: "Tại hạ là Lộc Nhai của Tư U Cảnh."

Giọng nói bình tĩnh khiến người trong sương mù nao nao, nhưng cũng không để ý tới, roi mảnh màu đỏ vẫn như ẩn như hiện trong sương mù dày đặc.

Lộc Nhai cũng không tức giận, vẫn nói: "Thực lực của các hạ có một không hai, Dạ Vương bệ hạ không muốn đối địch cùng các hạ, hy vọng các hạ nương tay, từ nay về sau, Tư U Cảnh cùng các hạ tự nhiên không can thiệp chuyện của nhau."

Loại ngữ khí bình thản không thất lễ khiến người ta rất khó cự tuyệt, nhưng Quân Ly trong sương mù lại coi như không nghe thấy.

Giọng hắn trầm thấp, lại hỏi một lần:"Cô ta ở đâu?"

Lôi Nộ hừ một tiếng, bất luận như thế nào, có khế ước, hắn chết cũng sẽ không nhả ra.

Mà Lộc Nhai lại khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Xem ra, không nói chỗ của nha đầu kia, hôm nay ta và ngươi đều phải táng thân ở đây."

"Ngươi cũng đừng......" Lôi Nộ vừa định nói chuyện, đã thấy Lộc Nhai giơ tay lên, chỉ về hướng trong mật thất phía sau.

Quả thật, người trong sương mù liền không để ý tới bọn họ, nháy mắt liền biến mất.

Lôi Nộ sợ run trong chốc lát, đột nhiên giận dữ, chụp vào bả vai Lộc Nhai: "Tiểu tử thúi!"

Lộc Nhai chợt lóe, Lôi Nộ trọng thương đương nhiên không thể đánh được hắn, dễ dàng tránh thoát.

"Ta theo lệnh Dạ Vương bệ hạ, đến đón ngươi cùng vương tử điện hạ trở về, ta chỉ biết phụng mệnh làm việc." Lộc Nhai nhàn nhạt nói, "Huống hồ lúc đầu để nha đầu kia chạy đã là sai lầm, chi bằng nhân cơ hội này thu hồn phách của nàng về."

"Bổn vương đã đáp ứng phải bảo vệ nàng!" Lôi giận dữ hét.

"Đó là ngươi, ta không đáp ứng." Lộc Nhai thản nhiên nói, dưới vành nón một đôi mắt tinh tế lạnh như băng quét một vòng, rốt cuộc mỉm cười thấy một tòa thạch thú trong rừng cây phía sau lưng.

"Xem ra lần này có thể đem vương tử điện hạ an toàn trở về." Lộc Nhai cười nói, hoàn toàn không nhìn đôi mắt bốc lửa của Lôi Nộ đang hung hăng trừng hắn.
Bình Luận (0)
Comment