Nhưng cô gái này lại thật sự đi ra.
Cho dù không tin, nhưng tận mắt nhìn thấy, nếu không phải gạt người, thân thể nghiêng sang một bên, tránh thoát kiếm sáng bạc, Quân Ly ngước mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Nguyệt Dạ nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, sợi tóc lượn vòng trên không trung rồi chậm rãi lắng xuống.
Mắt như nước sơn, sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh nhìn lộ vẻ hồn nhiên tự tin hào hiệp.
Tuyết Ảnh Chiến Đao nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, Nguyệt Dạ chậm rãi ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Quân Ly.
Ánh mắt chạm vào nhau, trong mắt nàng ý cười nhợt nhạt khiến hắn có chút thất thần.
Gợn sóng kế tiếp bị đẩy ra, Phong Liên Dực cùng Yểm cũng trước sau đi ra, không bị thương tổn lông tóc gì đứng ở trước mặt hắn.
Ba người này xuất hiện, không thể nghi ngờ là khiêu khích sát cảnh! Nói rõ hắn khổ tâm kiến tạo sát cảnh mà bị phá!
Ánh mắt Quân Ly trầm lạnh, ánh mắt dần dần nhìn vào tay cầm kiếm của Nguyệt Dạ, bàn tay mảnh khảnh máu tươi đầm đìa, sợ rằng trên cánh tay cùng trên người thương không nhẹ đi.
Ở sát cảnh, chỉ cần vận dụng nguyên khí đều bị cắn trả.
Vì cùng Lệ Tà nội ứng ngoại hợp phá vỡ sát cảnh, nha đầu kia đã vận dụng nguyên khí khổng lồ, càng khổng lồ càng bị phản phệ mạnh.
Nhưng nàng đứng trước mặt hắn như không có việc gì, định lực cùng tâm tính không giống như nha đầu ngần này tuổi có được.
Nhìn nhìn, ánh mắt Quân Ly bất giác cao thâm, Tuyết Ảnh Chiến Đao quen thuộc dường như nhắc nhở hắn một chuyện suýt quên......
Thấy Phong Liên Dực cùng Yểm cũng đi ra, Nguyệt Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu mỉm cười với Lệ Tà phía sau.
"Đa tạ!"
"Hừ!" ôm ngực đang đau tức, Lệ Tà nặng nề hừ lạnh, tuy thấy Tu La vương bình an vô sự đi ra, nhưng hắn không hề có nửa câu cảm kích nha đầu kia.
Bị hắn lạnh lùng không nhìn, Nguyệt Dạ cũng không để ý, nàng cũng cho tới bây giờ không muốn chung đụng tốt đẹp với Lệ Tà.
Lúc này chỉ bất đắc dĩ ngẫu nhiên hợp tác,.
Khóe mắt nhìn thấy hắn đi tới chỗ Phong Liên Dực, hơi cúi đầu, ánh mắt kính cẩn nói mấy câu, sắc mặt Phong Liên Dực lạnh nhạt cũng có chút nhu hòa, gật gật đầu.
Chuyện của Thành Tu La nàng không muốn quan tâm, bởi vậy không nghe, nhưng nhìn thấy lúc Yểm đi tới lại nở nụ cười.
Y phục đỏ quỷ mị bay lên, tới ngay bên cạnh nàng, Yểm hất chiếc cằm nhọn lên, trong con ngươi màu đỏ mơ màng có chút yêu mị.
"Quân Ly, không ngờ sát cảnh bị người phá chứ?" khẩu khí hả hê khiến Nguyệt Dạ than thở trong lòng.
Hắn không thể an phận một lần được sao?, chủ động chọc giận ma thú khó đối phó này có ích gì?
Quân Ly lạnh lùng nói: "Đừng vội đắc ý!"
Ánh mắt Yểm lại cố ý liếc phía sau lưng của hắn, tấm tắc nói: "trong ngoài kết hợp, nói vậy bị thương không nhẹ."
Quân Ly sắc mặt trầm lạnh, sát khí mơ hồ bạo động, rất rõ ràng, chỉ cần Yểm khiêu khích thêm một câu nữa, hắn sẽ động thủ.
"Ha ha ha!" Yểm cười ha hả, "Sát cảnh bị phá, nguyên khí của ngươi sẽ tổn thương thật lớn, hơn nữa ngươi lấy bản thể làm môi giới chế tạo ảo cảnh, hiện tại nội thương ngoại thương, ngươi xác định hiện tại có thể đánh bại bốn người chúng ta sao?"
Quân Ly ánh mắt thản nhiên đảo qua bọn họ bốn cái, khinh thường nói:"Ngươi muốn thử sao?"
Ngữ khí đùa cợt kiểu này hoàn toàn không để Yểm vào mắt, "Ngươi cho rằng hiện tại ngươi có bao nhiêu uy hiếp được ta?"
Nghe kiểu nói châm chọc này, khóe mắt nhếch lên, Yểm nói: "Động thủ là Xú nha đầu này, không phải ta".
"Cô ta là người phương nào?" Quân Ly chuyển ánh mắt tới chỗ Nguyệt Dạ, nha đầu kia quả thật ngay từ đầu khiến hắn nhìn không thấu.
Thực lực quỷ dị sâu không lường được, có thể trốn khỏi sát cảnh của hắn cũng đủ khiến người ta chấn kinh rồi!
Yểm hé mắt, cười tủm tỉm nói: "Nàng là chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương."
Bị Yểm đột nhiên đẩy ra làm ván gỗ, Nguyệt Dạ âm thầm mắng hắn không nghĩa khí, chốc lát nếu động thủ sao có thể là đối thủ của Quân Ly?
Đừng nói hiện tại bị thương, cho dù không bị thương nàng cũng không nắm chắc thoát thân khỏi tay Quân Ly.
Trong lòng mơ hồ lo lắng, ánh mắt thản nhiên đảo chung quanh, trong đầu nàng đã tính toán nhanh đường chạy trốn......
Nhưng nghe Yểm nói như vậy, thần sắc lạnh nhạt trên mặt Quân Ly đột nhiên biến mất, thay thế là sự phẫn nộ và do dự.
Chủ nhân Vạn Thú Vô Cương...
"Ngươi..." Lời chưa nói hết, đột nhiên một luồng sáng rất nhanh rơi vào bên người Nguyệt Dạ, rồng trắng bạc chậm rãi hóa thân thành một cô gái xinh đẹp đáng yêu.
"Chủ nhân!" một tiếng hô giòn tan, cô gái này đúng là Nến Đỏ.
Quân Ly híp mắt, trong đầu vừa chuyển liền suy nghĩ cẩn thận, trên người cô gái này có nguyên khí màu đen quỷ dị, vậy không phải là khí tức Vạn Thú Vô Cương sao?
Còn có thần thú hoàng tộc.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Ánh mắt do dự, chậm rãi bị ánh hung ác thay thế, Quân Ly nhìn Nguyệt Dạ, từ lạnh nhạt biến thành nụ cười quỷ dị.
"Hôm nay tha cho các ngươi, tuy nhiên......" Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt đỏ như máu vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Nguyệt Dạ, ánh mắt khiến người ta cả người lông tơ dựng đứng.
Trên người nổi da gà, tuy nhiên vẻ mặt của nàng vẫn không gợn sóng, thậm chí bên khóe miệng còn cười nhẹ.
Quân Ly đầy hứng thú cười: "Mạng của ngươi, ta sẽ tới lấy!"
Nói xong, y bào khẽ động đậy, bốn phía uy áp cường đại trong chớp mắt biến mất.
Mọi người hít vào một hơi: Thật đáng sợ tốc độ.
Sắc mặt Nguyệt Dạ sau khi hắn rời khỏi có thêm vài phần khó coi, kéo ống tay áo Yểm một chút hỏi: "Có ý gì?"
Yểm đang chuẩn bị xoay người đi, bị nàng kéo như vậy liền lười biếng nói: "Sau khi nhập ma, là kẻ thù cũ của Vạn Thú Vô Cương."
"Vừa rồi vì sao hắn không giết ta?"
"Bởi vì hắn không nắm chắc!" Yểm giật ống tay áo khỏi tay nàng,"Ngươi có thể phá sát cảnh của hắn, đã khiến hắn rất chấn kinh rồi, hắn vừa mới nhập ma đã phá được sát cảnh, nguyên khí dao động, không hiểu sâu thực lực của ngươi đư[[ơng nhiên phải kiêng kỵ."
Nguyệt Dạ hừ một tiếng, "Ngươi có thể lựa chọn không nói chuyện về Vạn Thú Vô Cương".
"Không nói ra sao dọa được hắn?" Yểm tức giận trừng nàng một cái,"Xú nha đầu, nhanh rời khỏi đây, nếu hắn đổi ý quay lại thì không đi được!"
Nguyệt Dạ không có ý trách hắn, nàng biết Yểm sẽ không hại nàng, cho nên chỉ quen đấu võ mồm mà thôi, vừa nói vừa đi đến bên người Phong Liên Dực.
"hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa rất nhanh cử hành, chúng ta dự định sau khi tham gia hôn lễ sẽ rời đi." Nguyệt Dạ cười nói, không để ý đến Lệ Tà tràn ngập địch ý nhìn chăm chú.
Phong Liên Dực cũng cười gật đầu: "Ta cũng có ý này".
Đoàn người không nói thêm lời nào, cùng rời nhanh đi, thoáng chốc vùng đất vừa chiến đấu kịch liệt, giờ phút này lại an tĩnh như bình thường!
*** Bắc Nguyệt hoàng triều ***