Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1077

Nguyệt Dạ yên lặng nhìn hắn, bàn tay thon thả chậm rãi bao trọn khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: "Chàng như vậy ta vẫn thích, có xấu hơn nữa ta vẫn sẽ thích."

Chỉ chốc lát trầm mặc, lúc nàng nhìn sâu hắn, muốn kéo hắn khỏi trí nhớ không tốt kia thì hắn đột nhiên lại giương môi cười.

"Ta chờ nàng nói những lời này."

Nguyệt Dạ ngẩn ra, lập tức nắm tay nện hắn một cái, vừa rồi vẻ mặt hắn ưu thương chính là lừa nàng nói ra những lời này!

"Ta đúng là mù, không nhìn ra chàng xấu xa như vậy!"

Phong Liên Dực trong lòng vui vẻ cất tiếng cười to, tiếng cười chấn đắc hoa đào hoa lê rơi xuống, giống như tuyết mịn đầu mùa đông rơi xuống đất không tiếng động.

Lúc đó hắn nghĩ: Chỉ cần như vậy cũng rất thỏa mãn, nàng ngẫu nhiên hờn dỗi, làm nũng, tựa vào trong lòng hắn như đứa trẻ.

Cho dù mỗi lần chỉ có thời gian ngắn ngủi nhưng với hắn thế là đủ.

Bởi vì trong lòng nghĩ sẽ đợi một ngày nàng buông bỏ hết thảy, khi đó, nàng hoàn toàn chỉ thuộc về hắn.

Hắn có thể chờ, cả đời cũng có thể chờ.

Giờ phút này hắn không nghĩ tới ngay cả thời gian ngắn ngủi tốt đẹp như vậy cũng bị đánh phá...

Trở lại Tỏa Nguyệt Lâu, Nguyệt Dạ lật xem điển tịch, tìm kiếm nguyền rủa ăn miếng trả miếng, trời gần sáng cũng không nghỉ ngơi.

Yểm biến mất cả buổi tối đã trở về lúc trời tờ mờ sáng, vừa vào cửa nhìn thấy phòng nàng vẫn sáng đèn liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, chưa bao giờ biết gõ cửa là gì.

Nguyệt Dạ nhìn thấy hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện giận dỗi ngày hôm qua, vội vàng để hắn lại ngồi xuống, sửa sang lại kết quả một buổi tối cho hắn nhìn.

Yểm mặc dù vẫn tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của nàng cũng không nổi nóng, ánh mắt đảo qua mặt thư cuốn liền đẩy ra.

"Vô dụng!"

Tâm huyết sôi sục cả buổi tối của Nguyệt Dạ thoáng cái liền uể oải, bả vai cúi, mệt mỏi ghé vào mặt bàn.

"Không thể không có biện pháp." Nguyệt Dạ thì thào nói.

Yểm trầm mặc ngồi, dường như không muốn nói gì.

Nguyệt Dạ từ trên bàn ngước mắt nhìn hắn, "cả đêm hôm qua ngươi đi đâu vậy?"

"Điện Quang Diệu."

"Ngươi đi Điện Quang Diệu làm gì?" Nguyệt Dạ ngồi xuống, mơ hồ cảm giác Yểm trầm mặc như vậy có chuyện bất thường.

"Mặc Liên trở về." Yểm thấp giọng nói, "Mạnh Kỳ Thiên tự nhiên là tân thánh quân, ngươi biết tân Hồng Liên là ai không?"

"Ai?" Trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Yểm nói: "Là thiên đại Đông nhi."

"Là cô ấy?" vì chấn động đứng lên, cơn buồn ngủ của Nguyệt Dạ hoàn toàn tiêu tan, đi một vòng trong phòng, quay lại hỏi: "Cô ấy cùng Mạnh Kỳ Thiên không có qua lại gì, tại sao lại...... trở thành Hồng Liên của Điện Quang Diệu có gì tốt sao?"

"Thực lực tăng lên, Điện Quang Diệu vô số tài nguyên có thể lợi dụng, rất nhiều thứ tốt." Yểm thản nhiên nói.

"Những thứ đó chỉ là bề ngoài, với tính cách của thiên đại Đông nhi, ta rất hiếu kỳ Mạnh Kỳ Thiên thuyết phục cô ấy kiểu gì?" Nguyệt Dạ chậm rãi ngồi xuống, trong giọng nói lộ ra uể oải.

Huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng, trống ngực cùng mạch đập cũng bất bình thường, có lẽ vì tối hôm qua không nghỉ ngơi.

"Ngay cả ngươi đều nói Mạnh Kỳ Thiên rất thông minh thì chuyện này có gì lạ?" Yểm thờ ơ nhún nhún vai, rót một chén nước trà lạnh uống, vị đắng khiến hắn nhíu mi một chút.

"Hiện tại Điện Quang Diệu có địa vị gì trên đại lục? nổi danh cùng Thành Tu La, trở thành tân nhiệm Hồng Liên của Điện Quang Diệu, chẳng khác nào đối địch cùng cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp......"

Nghe nàng thê lương nói, Yểm giật mình, ngẩng đầu hỏi: "Kể cả đối địch với ngươi?"

Nguyệt Dạ gật đầu "Mặc kệ Mạnh Kỳ Thiên đưa Điện Quang Diệu đi theo hướng nào, lúc thiên đại Đông nhi đáp ứng trong lòng sợ rằng đã hiểu con đường mình phải đi."

"Trước ngươi không thể bảo vệ cô ta, cô ta chỉ có thể tự mình tìm kiếm bảo vệ." Yểm lành lạnh nói, "Xú nha đầu, không nên trách người khác vô tâm, sự thật thúc bách, thói đời này chính là như vậy."

"Lúc ngươi an ủi ta không thể nói lời dễ nghe một chút sao?" Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, Nguyệt Dạ tức giận cười nói.

"Cần chi nói lời dễ nghe cho người vô lương tâm chứ?" Yểm khẽ hừ một tiếng, rõ ràng vẫn ghi thù vụ bộ đồ.

Quả nhiên là nam nhân bụng dạ hẹp hòi a......

Không muốn rối rắm vấn đề này, Nguyệt Dạ rất nhanh chuyển đề tài, sau một hồi nói chuyện liền trở lại việc điều trị mắt cho Bắc Nguyệt quận chúa.

Đối với Yểm xem ra thuật ăn miếng trả miếng quả thật không có cách nào nghịch chuyển, hắn biết rất ít cấm thuật của Điện Quang Diệu, cho nên chỉ bất đắc dĩ.

Nói như vậy có lẽ nàng phải tự mình đi Điện Quang Diệu một chuyến, hoặc là gặp Mạnh Kỳ Thiên một lần.

Mắt thấy trời nhanh sáng quá, nhớ tới việc phải đi phủ Trưởng công chúa, Nguyệt Dạ liền nghỉ hai canh giờ.

Chiến Dã tự mình đến tiếp nàng, dọc đường đi đơn giản dặn dò thân phận của nàng.

Hí Thiên, một luyện dược sư mai danh ẩn tích, không hành tẩu Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, lúc này được Chiến Dã cơ duyên xảo hợp mời tới.

Nàng thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi, thanh lệ thoát tục, vì tránh người nghi vấn thân phận nên Chiến Dã nói với phủ Trưởng công chúa cùng người của gia tộc Bố Cát Nhĩ là nàng đã hơn một trăm tuổi, vì là luyện dược sư nên biết chăm sóc ngoại hình.
Bình Luận (0)
Comment