Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1137

Khi đó không ai có thể ngăn cản Yểm, nếu Hiên Viên Vấn Thiên không xuất hiện, hắn đã hủy Đại lục Tạp Nhĩ Tháp không còn một mảnh!

Vạn Thú Vô Cương mang đến nguyền rủa quá đáng sợ.

Đợi lửa tắt, Hoàng Bắc Nguyệt mới mang Nến Đỏ trở lại thành Yến Châu.

Vài ngày sau, Chiến Dã đại hôn, cả Nước Nam Dực cũng vui sướng ủng hộ, cả nước cùng ăn mừng.

Nửa đêm đứng ở trên cổng thành Yến Châu, cũng có thể nhìn thấy thành trì xa xa có ngọn đèn dầu lóe ra, thành Yến Châu lại càng không cần phải nói.

Nhìn những thứ này tự dưng có ảo giác thiên hạ thái bình, nàng nhìn lâu một hồi rồi cười rộ lên, giống như mọi chuyện đã kết thúc.

Có một buổi tối, một mình nàng đứng trên đài quan sát, đứng thẳng người đón gió, khắp nơi gió lớn tùy ý thổi vạt áo cùng tóc của nàng.

Nàng đứng yên thật lâu, mới bất giác nhận thấy có người tới gần, tuy nhiên cũng không đề phòng, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn thân ảnh trầm mặc cách đó không xa.

Dưới ánh trăng, hai mắt đen đậm như mực nhìn nàng thật sâu.

Nàng giật mình, đột nhiên cảm giác lệ nóng ngập mắt, trong cổ họng khàn khàn rất lâu mới nghẹn ngào: "Sư phụ..."

Sư phụ có tóc dài màu đen đặc biệt đón gió bay múa, hắn mặc y phục đen cắt may hoàn mỹ, hoa văn rất tinh sảo, cho tới nay, sư phụ đều là người cẩn thận tỉ mỉ, từng chi tiết đều yêu cầu hoàn mỹ nghiêm ngặt.

Đối với nàng cũng chưa bao giờ buông lỏng, từ nhỏ cũng cảm giác hắn là một cái người thầy rất lãnh khốc nghiêm nghị, chưa bao giờ thấy hắn cẩu thả nói cười, cũng không nhiều lời.

Lúc tâm tình tốt ngẫu nhiên có thể nhẫn nại nàng một chút không hoàn mỹ, lúc tâm tình không tốt thì nàng chẳng dám thở to.

Ở thời đại này sinh sống gần mười năm, nhưng nàng đối với khuôn mặt sư phụ vẫn như thuở ban đầu, như khắc vào trong đầu, vĩnh viễn tươi sáng như vậy.

Sư phụ nghiêm khắc, nhưng trong thâm tâm của nàng là người thân trọng yếu nhất.

Sư phụ, có phải ngươi nhớ ta? Ta lạc đi lâu như vậy, ngươi nhất định tìm ta khắp nơi, nhất định rất sốt ruột đúng không?

Ngươi rốt cuộc tìm được đến dây, ngươi dẫn ta về nhà chứ?

Chúng ta cũng nên đi...

"Sư ph......" Nàng đứng ở trên đài quan sát, tinh thần hoảng hốt bước về phía trước, không ngờ dưới chân trống trơn, lần này giẫm vào không khí ngã xuống.

Trái tim đập "thình thịch" một tiếng, lúc được người tiếp được vẫn còn thất thần.

"Sư phụ, chúng ta trở về thôi." Nàng thật sự không thích chỗ này, đó là nơi người ăn thịt người, muốn sống ở đây thì trước hết vứt bỏ trái tim đi.

Quá tàn khốc!

Nàng thà giống như trước, làm sát thủ lãnh huyết vô tình, như vậy tốt hơn, bởi vì nàng chưa từng có cảm tình, người bị nàng giết chết đều đáng chết.

Không giống nơi này, người chết vĩnh viễn là vô tội.

Nàng không thích cuộc sống như vậy, người không có cảm tình sẽ không vì tình cảm, sau lúc có tình cảm lại càng không nên tàn nhẫn cướp đi!

Không ăn đường làm sao biết đường ngọt?

Sau khi hưởng qua vị ngọt ngào lại bị vô tình tuyên bố: Đây không thuộc về ngươi, ngươi không nên có được.

Sau đó cướp đi, ném cho nàng một viên hoàng liên cay đắng!

Người ôm nàng đạp vào tường thành, thuận thế bay ra ngoài thành, lặng yên không một tiếng động rơi xuống mới chậm rãi buông nàng ra, lui từng bước về phía sau.

Hoàng Bắc Nguyệt sợ sệt ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng xa cách dưới ánh trăng, cũng không phải khuôn mặt sư phụ trong trí nhớ, mà là...... Quân Ly năm đó đã từng quen biết.

Cặp mắt đen nhánh lạnh lùng khiến nàng nửa ngày cũng không nói được câu gì.

Hiện tại cảm giác thật giống năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Linh Tôn ở tòa tháp thứ bảy.

Hắn chậm rãi xoay người, chậm rãi đi thong thả.

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức theo sau, nói: "Sư phụ, ánh mắt của ngươi..."

"Hắn nuốt Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly của Thiên Quỳ, có chút suy yếu." Quân Ly thản nhiên nói, giọng nói kỳ ảo như từ xa xa truyền về.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lập tức vui vẻ nói: "Nếu hiện tại ta hỗ trợ ở bên cạnh, sư phụ có thể ép hắn xuống không?"

Chỉ là thời gian ngắn ngủn nhưng nàng đã dứt bỏ được hậm hực ưu sầu tràn ngập, ý nghĩ vẫn rõ ràng, thông minh tỉnh táo như trước.

Đáng tiếc là Linh Tôn chỉ lắc đầu.

Hoàng Bắc Nguyệt thất vọng hạ xuống bả vai, đồng thời càng tiếc hận nhìn bóng lưng Linh Tôn.

Nếu như không có nguyền rủa của Vạn Thú Vô Cương, hắn hẳn là kiêu ngạo tôn quý, cường đại tồn tại.

"Ta hồi lâu không nói chuyện nhiều cùng sư phụ." Thật sâu thở ra một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái cười nói "Nhớ kỹ trước kia cùng sư phụ uống rượu, ngươi cho tới bây giờ đều không thắng ta."

Tửu lượng của nàng là rèn luyện từ nhỏ, có rất nhiều kỹ xảo, mà Linh Tôn ít uống rượu, tâm trong sáng, không màng thế sự.

Người như hắn thật không thú vị, khó có thể tưởng tượng một mình hắn giết thời gian thế nào?

Nàng cười đi tới trước mặt hắn, từ nạp giới cầm một vò rượu ngon năm xưa cùng hai cái chén, tùy tiện ngồi xuống trên cỏ, ngẩng đầu cười nói với hắn: "Không bằng trở lại uống vài chén đi!"

Mặc dù trước xảy ra thiệt nhiều chuyện, hắn vẫn bắt buộc nàng gả cho hắn, suýt động phòng thành công, tuy nhiên đó là một Quân Ly khác, nàng trong lòng sảng khoái không hề so đo chút nào.

Linh Tôn thực sự sẽ không bắt buộc nàng, nếu không phải cam tâm tình nguyện, hắn mới khinh thường giở thủ đoạn!

Nàng cười như nắng tỏa, trong lòng hắn vừa động, không cự tuyệt, ngồi đối diện nàng mà nâng chén rượu.

Hai người ngồi trên chiếu, đụng cái chén một chút, thoải mái uống một chén lớn.

Hắn không thắng tửu lực, uống xong một chén rượu liền khẽ nhíu mày.

Hoàng Bắc Nguyệt thì sảng khoái hơn nhiều, lập tức lại rót đầy cho hai người, sau đó giơ cái chén lên "Tối nay không say không về, thế nào?"

Linh Tôn nâng chén cùng nàng uống xong.

Rượu tiến vào trong dạ dày như lửa thiêu, nhất thời toàn thân cũng nóng lên.

Hoàng Bắc Nguyệt là người quen uống rượu, vừa uống vừa cùng hắn nói những chuyện thú vị, nói hiện tại thiên hạ rung chuyển, xong lại nói đến nàng vừa bị thất tình, bị bỏ rơi.

"Đều nói vướng vào tình cảm dễ hỏng việc, sau này làm việc không được có cảm tình, nói chuyện cảm tình xác định xong đời rồi!"

Nghe vậy, Linh Tôn hiếm khi đồng ý nàng, gật gật đầu nói: "Nói rất đúng."

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, hắc hắc cười trộm: "Ta cũng tùy tiện nói, sư phụ không cần để ý."

"Đêm nay uống rượu, ngày mai gặp mặt, ngươi hay là muốn giết ta." Linh Tôn buông mắt xuống, thản nhiên nói "Ta sẽ không nương tay."

"A, ta cũng sẽ không." Hoàng Bắc Nguyệt cứ thế uống một chén, rượu này thật mạnh! Uống xong ruột cũng đau.

Nàng đặt chén rượu xuống, xoa giọt rượu chảy xuống khóe miệng, tay cầm bình rượu rót cho hắn.

Rột... rột... rượu chảy xuôi ra, rượu này màu hổ phách, dưới ánh trăng làm tăng thêm mỹ cảm.

Từng giọt rượu bắn ra như từng khối ánh sáng ngọc, phát ra ánh sáng đẹp mắt.

Nhìn này châu như ngọc quang mang, nhất thời ngơ ngẩn,, chén rượu đã đảo mãn Nhìn rượu dịch tràn ra cái chén, lưu ở trên cỏ nàng cũng không phát giác.

Linh Tôn ngẩng đầu, thản nhiên liếc nàng một cái, sau đó chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng cầm cổ tay của nàng nói: "Đầy."

Hoàng Bắc Nguyệt ngượng ngùng thu hồi tay, ngượng ngùng cười một tiếng, rót đầy rượu cho chính mình nói: "Sư phụ tửu lượng tốt hơn trước, nhớ trước kia, nếu uống nhiều như vậy, sư phụ tuyệt đối không chịu uống theo ta."

"Quả thật không thể uống nữa." Linh Tôn nhìn nàng một cái, mặt mày như họa có vẻ u sầu, hắn dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra trên nạp giới, liền lấy ra một khối ngọc phiến nho nhỏ màu đen đưa cho nàng.

Động tác của hắn ưu nhã, như một vị quý tộc vừa tham gia vũ hội thời Trung cổ xong, giơ tay nhấc chân cũng khiến người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn ngọc phiến lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, không duỗi tay đi đón.

Uống rượu trên mặt hiện ra vệt đỏ ửng, nàng thở dốc một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên thất thần.

"Lục Hồn Phong Ấn." Nàng thì thào nói, cảm giác huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng, trong cổ họng nóng bỏng như bị lửa thiêu.

Linh Tôn lẳng lặng nhìn nàng, an tĩnh giống như không còn tồn tại.

Lặng im trong chốc lát, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên lắc đầu, khàn khàn nói: "Ta không muốn cái này! Ta..."

"Ta không muốn bị phong ấn trong Hắc thủy Cấm lao, cùng với bị nhốt, ta chết còn hơn." Hắn thản nhiên mở miệng, giống như chuyện vừa nói rất bình thản.

Hoàng Bắc Nguyệt lớn tiếng nói: "Ngươi sẽ không chết! Ta cam đoan sẽ hủy diệt Vạn Thú Vô Cương! Phá vỡ nguyền rủa này!"

Linh Tôn mỉm cười, rất ít gặp hắn cười, hóa ra hắn cười rộ lên cũng ưu nhã như hoa sen nở rộ.

"Không phong ấn ta cùng Yểm, ngươi hủy diệt Vạn Thú Vô Cương chẳng khác gì tìm đường chết."

"Ta sẽ nghĩ cách!" Hoàng Bắc Nguyệt giận dỗi vuốt vuốt tóc, không nhìn tới hắn.

Linh Tôn trầm mặc chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: "Giúp ta giết hắn, giúp ta lưu lại tôn nghiêm của thần thú."

Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của hắn căn bản không giống nói chuyện sống chết, sao hắn có thể lạnh nhạt như vậy đây?

Ngay cả nàng cũng không nhịn được đỏ mắt, nhưng hắn lại có thể bình tĩnh nhìn nàng như vậy!

"Ta dùng hết sức mới phong ấn hơn nửa hồn phách bên trong." Linh Tôn nhẹ nhàng nắm Lục Hồn Phong Ấn - ngọc phiến màu đen chứa hồn phách của hắn! "Nhớ kỹ, lần sau gặp mặt không nên nương tay."

"Còn có cách nào khác không?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.

Linh Tôn lắc đầu, nhẹ nhàng đặt Lục Hồn Phong Ấn trước mặt nàng, thấp giọng nói: "Nhờ ngươi."

Nàng bưng chén rượu lên,trút mạnh chén rượu, động tác quá mau, thoáng cái bị nghẹn, nước mắt cũng chảyxuống, nàng giơ tay lên cuống quít xoa hai mắt, ánh trăng rơi xuống tràn đầyánh mắt của nàng.

Linh Tôn lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, sauđó chậm rãi khuynh thân về phía trước, giang hai cánh tay yên lặng ôm lấy nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nghẹn ngào một tiếng nói: "Kỳthật không cần lo lắng, nếu hồn phách sư phụ đi Tư U Cảnh, ta nhất định sẽ mangsư phụ về, Dạ Vương vẫn nợ ta một cái nhân tình."

"Ma thú sau khi chết sẽ không có hồn phách, mộtkhi chết thì sẽ tiêu tán khỏi thế gian, vĩnh viễn biến mất, như vậy tốt lắm, takhông thích ký thác hi vọng ở kiếp sau."

Chậm rãi nói xong, Linh Tôn buông nàng ra, cuốicùng thật sâu nhìn bộ dáng nàng khóc mà mắt đỏ hồng, khóe miệng liền nở nụcười.

"Lúc Vấn Thiên giao ngươi cho ta, ngươi cũng nhìnta mà khóc đến sưng đỏ mắt. Khi đó ngươi mới mấy tháng tuổi."

"Sư phụ, ta..." Nàng muốn nói nàng không phải BắcNguyệt quận chúa, không phải đứa trẻ mà Hiên Viên Vấn Thiên phó thác cho hắn.

Nhưng những lời này vẫn chưa nói xong, Linh Tônđã nhíu chặt mày một chút, rồi sau đó xoay nhanh người rời đi.

Hắn rời đi rất vội vàng, bình rượu đều bị đá đổ,toàn bộ rượu bị vẩy ra, mùi rượu nồng nặc tràn ngập bốn phía.

Hắn rời đi vội vã như vậy, nhất định là khôngthể áp chế ma tính.

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn ngọc phiến màu đentrong tay, dùng sức nắm chặt ngón tay, trong lòng âm thầm thề: Nàng sẽ thựchiện lời hứa, giết Quân Ly nhập ma.

*** Bắc Nguyệt hoàng triều ****
Bình Luận (0)
Comment