Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 178

Nói xong, nàng để Đông Lăng buông màn xe xuống, tựa như vụ tranh chấp bên ngoài không liên quan đến nàng vậy.

Không lâu sau, Tiêu Vận vén rèm xe đi lên, bên ngoài thì vang lên tiếng nức nở của Tiêu Nhu.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày, cũng có mấy phần khâm phục đối với Tiêu Vận. Thế giới này vốn là nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé), thực lực không bằng người thì vĩnh viễn chỉ có thể bị người đạp dưới chân mà thôi.

Khóc lóc là việc vô dụng nhất, vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề.

Tiêu Vận này, tâm địa rắn rết, khi nào cần tàn nhẫn liền tàn nhẫn, cùng Tuyết di nương rất giống nhau, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!

Mà Tiêu Nhu, vừa yếu ớt, vừa ích kỷ, so với Tiêu Vận đến thì dễ đối phó hơn nhiều.

Bích Ba Hồ ở phía nam của Lâm Hoài thành, phong cảnh ưu mỹ, có thể nói là đệ nhất ở đế đô.

Khói nước mênh mông, trên mặt hồ còn có mấy chiếc thuyền hoa tuyệt đẹp trôi nổi, từng chiếc từng chiếc đều có lụa mỏng quấn quanh, tiếng đàn quyện cùng tiếng ca, uyển chuyển truyền tới.

Giữa hồ, vài ngọn núi xanh biếc một màu, bị làn sương mờ bao phủ, chẳng khác nào tiên cảnh giữa chốn nhân gian.

Bên bờ hồ, giữa những hàng liễu là không ít đình đài lầu các. Người đi đường qua lại nhộn nhịp, từ xa trông lại tựa như một bức tranh thủy mặc, ý cảnh phi phàm.

Mà lúc này, bởi vì đan dược hội của Tiêu Dao vương, hơn nửa đám người trong đế đô đã chạy đến, bên hồ là một biển người đang tranh nhau thuê thuyền.

Bọn người Hoàng Bắc Nguyệt một đường đi tới, trừ bỏ đám người An quốc công phủ lặng lẽ theo sau thì bọn họ cũng không có gặp phải tập kích gì khác. Tốt xấu gì nơi này cũng là đế đô, Bắc Nguyệt quận chúa còn đang ở trong xe ngựa, người của An quốc công phủ ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ.

Đến nơi, bọn họ lục tục xuống xe ngựa. Bên ngoài trời đang mưa, là mưa phùn. Mưa nhỏ chốn hồng trần, cành dương liễu phất phơ, khói sóng tỏa mơ hồ, cảnh vật tựa như vẽ.

Đông Lăng vội vàng lấy ra một cây dù, giúp nàng che mưa.

Hoàng Bắc Nguyệt kéo lại áo choàng, quay đầu lnhìn Tiêu Vận cùng Tiêu Nhu. Cả hai người đều trang điểm lộng lẫy, y phục hoa lệ, xinh đẹp bất phàm.

Hai người đều dẫn theo rất nhiều nha hoàn, nào bung dù, nào lấy đồ, thanh thế còn muốn lớn hơn so với Bắc Nguyệt quận chúa như nàng a.

Nhưng phô trương như vậy thì sao chứ?

Bích Ba Hồ bây giờ người người đông nghịt, ai cũng muốn thuê thuyền nhỏ, còn thuyền hoa ư? Nó đã sớm kín người rồi, thuyền hoa tư nhân bình thường đều là do hoàng tộc cùng một bộ phận quý tộc nắm giữ, Trưởng công chúa phủ cũng không có thuyền hoa của mình a.

Tiêu Nhu rướn cổ tìm kiếm trong đám người, lo lắng không ngớt: ” Uyển tỷ đang ở đâu a? Các ngươi mau đi tìm đi! Nhanh một chút cho ta!”

Uyển tỷ chính là Ngũ tiểu thư của Lâm Thượng Thư Phủ, khuê danh là Lâm Uyển Quân, là hảo bằng hữu của Tiêu Nhu trong Linh Ương học viện.

” Tiểu thư, chúng ta không tìm thấy Uyển tiểu thư, sợ là nàng đã lên thuyền mất rồi!” Nha hoàn của nàng tìm một vòng cũng không thấy, chạy về nói.

” Còn nói sẽ chờ ta.” Tiêu Nhu oán hận lẩm bẩm.

Tiêu Vận cười lạnh, ra lệnh cho gia nhân của mình bằng mọi giá phải tìm được một con thuyền nhỏ đến, còn mình thì che dù chờ bên xe ngựa.

Hoàng Bắc Nguyệt ở trong đám người nhìn Đông nhìn Tây, nàng không có người quen a. Vốn nàng nghĩ tới đây là có thể thuê thuyền, không nghĩ tới bây giờ lại nhiều người như vậy, đừng nói thuê thuyền, ven bờ hồ cũng rất khó đi a.

Trên Bích Ba Hồ đã có không ít thuyền hoa. Đám người trên đó vô cùng đắc ý, còn đám người trên bờ chỉ có thể âm thầm hâm mộ mà thôi.

” Tiểu thư, tiểu thư! Thuê được thuyền rồi, chỉ là quá nhỏ, e rằng không đủ…” Một lúc sau, gia nhân được Tiêu Vận phái đi đã trở lại bẩm báo.

Gã sai vặt kia mặt mũi bầm dập, hiển nhiên lúc thuê thuyền có động thủ với người khác.

” Đủ chở mấy người?” Tiêu Vận có chút bực bội, đúng là đồ vô dụng!
Bình Luận (0)
Comment