Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 186

Tiêu Vận cũng có tâm cơ thâm trầm giống Tuyết di nương, nàng hít sâu một hơi, ngọn lửa ghen ghét bị cưỡng ép đè xuống.

” Tam muội, vừa rồi…vừa rồi do ta quá lạnh nên mới không cẩn thận đẩy ngươi, Nhị tỷ thật không phải cố ý đâu.”

Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào trong lòng Đông Lăng, khóe miệng hơi giương lên. Quả nhiên là mẹ nào con nấy, Tiêu Vận này tuyệt đối không thể đè xuống dễ dàng như vậy được. Không sao, như vậy mới thú vị chứ, có khiêu chiến mới kích thích!

Đông Lăng khịt khịt mũi, đôi mắt to ngập nước nâng lên nhìn Tiêu Vận một cái rồi hoảng sợ cúi đầu, nghẹn ngào nói: ” Ân, Nhị tiểu thư vừa rồi chỉ là lỡ tay mà thôi…”

Trong thanh âm tuy hoàn toàn không ý tứ trách móc nhưng sự oan ức cùng sợ hãi bên trong, ai nấy đều nghe rõ ràng.

Hoàng Bắc Nguyệt thiếu chút nữa đã bật cười, nha đầu Đông Lăng này cũng quá cơ trí, quá giảo hoạt đi! Vừa thấy có cơ hội liền nắm lấy, hung hăng đánh cho Tiêu Vận không có cơ hội trở mình!

Những người chung quanh đều là cao nhân ẩn dật do Tiêu Dao vương mời tới, ai cũng đều là người hào sảng, tiêu sái cởi mở, ghét nhất loại người nham hiểm ác độc này!

Đông Lăng rõ ràng tình cảnh của mình, bởi vậy nàng lợi dụng tình huống chung quanh, dùng thanh âm nhút nhát, tràn ngập oan ức, liền đem sự đồng tình của mọi người hướng về phía mình, quá thông minh!

” Người ta thường nói “một giọt máu đào hơn ao nước lã”. Ài, không ngờ Bắc Nguyệt quận chúa lại có một tỷ tỷ như vậy, thực sự là quá xui xẻo mà.”

Không biết là ai đã nói ra một câu như vậy, sắc mặt Tiêu Dao vương lại càng âm trầm hơn, lạnh lùng lên tiếng hỏi: ” Thuyền đã chuẩn bị tốt chưa? “

” Bẩm vương gia, thuyền đã chuẩn bị xong.” Một gã sai vặt bận bịu chạy tới nói.

Tiêu Dao vương chẳng them nhìn qua Tiêu Vận, phất tay một cái: ” Đưa Tiêu nhị tiểu thư trở về đi.”

” Vương gia, ta thật sự không phải cố ý mà.” Tiêu Vận còn muốn nói thêm, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra sự khinh bỉ cùng chán ghét ở trong mắt chúng cao thủ xung quanh. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân chính là cái đích cho mọi người chỉ trích, sợ rằng chỉ nói sai một chút thì sẽ bị đám người này quẳng luôn vào Bích Ba Hồ đi.

Tiêu Dao vương tiến lên nâng Hoàng Bắc Nguyệt dậy, ôn nhu hỏi: ” Không sao chứ?”

” Không có chuyện gì, đa tạ vương gia quan tâm.” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, sau đó cởi áo choàng trên người xuống, đưa cho Đông Lăng: ” Đông Lăng, mau đưa tới cho tỷ tỷ khoác vào.”

“Vâng.” Đông Lăng cầm áo choàng đi qua: ” Nhị tiểu thư, trời lạnh như thế, ngươi hãy khoác lên đi.”

Thứ Hoàng Bắc Nguyệt bố thí, Tiêu Vận làm sao sẽ nhận chứ? Bất quá bây giờ nhiều người, nàng cũng không tiện trở mặt, bởi vậy chỉ có thể gượng gạo nở nụ cười: ” Không không, Tam muội thân thể không tốt, áo choàng này tốt nhất vẫn để cho Tam muội khoác đi, thân thể Nhị tỷ tốt lắm.”

Tình cảnh như vậy mà nàng vẫn không quên trào phúng thân thể yếu ớt của Hoàng Bắc Nguyệt!

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen nhánh chẳng khác gì sao sớm, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận mê ly. Nàng nhìn Tiêu Vận, ngữ điệu mềm mại, bình thản.

” Thân thể Nhị tỷ khỏe mạnh, ta đương nhiên sẽ không lo lắng, chỉ là Nhị tỷ rơi xuống nước, bây giờ quần áo xốc xếch, ở đây còn không sao, lúc lên bờ nhiều người vậy phải làm sao đây? Không phải sẽ bị bọn họ chê cười, nói Trưởng công chúa phủ chúng ta dạy dỗ ra thứ tiểu thư không biết lễ nghi hay sao.”

Gương mặt Tiêu Vận vốn tái nhợt vì lạnh giờ phút này lại đỏ bừng lên. Nàng bây giờ mới nhớ trên người mình bây giờ chỉ có một chiếc áo đơn, hơn nữa lại còn ướt sũng, quần áo đều dán sát trên người.

Vải mỏng ướt sũng gần như trong suốt, khinh bạc dán chặt trên da thịt của nàng, đường cong cơ thể hoàn toàn lộ ra, cái yếm đỏ bên trong cũng thoáng ẩn thoáng hiện.

Nơi này đều là nam tử, mà một người nữ tử chưa lấy chồng như nàng lại cử chỉ tùy tiện, không hiểu lễ nghi như vậy ở trước mặt mọi người, quả thật không khác gì gái lầu xanh.
Bình Luận (0)
Comment