Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 189

Sau khi cơm nước no nê thì thời gian cũng đã quá ngọ, ánh tà dương cuối chân trời dát lên mặt hồ một tầng kim quang lóng lánh. Mưa phùn cũng đã tạnh, trên mặt nước phù quang lưu chuyển, kiều diễm mê người.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trong khoang thuyền đi ra ngoài. Nàng đang định hóng mát một chút, nào ngờ vừa vặn lại trông thấy Phong Liên Dực nghiêng người dựa vào mép thuyền, nhìn mặt hồ đến xuất thần.

Từng điểm kim quang đọng lại trên đôi đạm tử mâu, tạo nên một loại sắc thái yêu dị.

Nghe được tiếng bước chân, Phong Liên Dực quay đầu lại, ánh mắt mênh mang nhìn nàng khẽ mỉm cười, phong thái yêu nghiệt kia tuyệt đối sẽ làm cho người khác thất thần.

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc đi qua, đứng ở cạnh mép thuyền, cách hắn vài bước. Khoảng cách kia thể hiện rõ sự lãnh đạm của nàng.

Ý tứ chính là: Ta với ngươi không quen!

Phong Liên Dực vờ như không biết nàng cố ý tránh xa, hắn ly khai mép thuyền, cười cười đi về phía nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng giương mắt lên đảo qua thân thể hắn. Ánh mắt sắc bén như lưỡi đao khiến Phong Liên Dực lập tức dừng chân lại.

Bây giờ mà không thức thời dừng lại thì sẽ không có ý tứ a.

Lông mày khẽ máy động, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa lại vào mép thuyền, một tay chống thân, liếc nhìn nàng: ” Quận chúa hình như rất phòng bị ta thì phải?”

” Việc này rất cần thiết.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói. Một câu nói triệt để đem dũng khí tiếp tục hướng nàng nói chuyện của người khác đánh cho tan tác.

Phong Liên Dực bất đắc dĩ cười khổ, đương nhiên, hắn không phải dạng người dễ dàng bị đánh bại như vậy. Hắn cười nhạt một tiếng, hỏi: ” Vì sao?”

” Vì ngươi không là cái gì thứ gì tốt cả.” Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp nói, trên boong thuyền chỉ có hai người bọn họ, nàng cũng không sợ sẽ bị người khác nghe thấy.

” Vì ta đoạt Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh của nàng sao?”

Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quét một vòng trên gương mặt yêu nghiệt của hắn, ánh mắt càng ngày càng thanh lãnh: ” Ta từ lần thứ nhất trông thấy ngươi đã biết ngươi không phải người tốt.”

Phong Liên Dực triệt để hóa đá. Nguyên lai từ lần thứ nhất gặp mặt, hắn đã bị nàng phân loại thành “người xấu” mất rồi.

Lúc đó hắn thực sự chỉ tình cờ đi qua, vừa vặn thấy cảnh nàng vặn gảy cổ tên gia đinh cùng việc nàng uy hiếp tiểu nha hoàn kia…ách, chỉ nhiêu đó thôi mà.

Hắn cũng không phải cố ý, nha đầu này sao lại thù dai như vậy chứ?

” Có người phải từ từ ở chung mới biết được hắn tốt hay là xấu, không thể chỉ liếc mắt một cái đã nhận định a.” Hắn cố gắng vãn hồi lại một chút hình tượng của mình trong lòng nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nói một cách lạnh lùng: ” Ta nhìn người rất chuẩn, người tốt bụng chính là người tốt, người hư hỏng chính là người xấu.”

Phong Liên Dực cười khổ, ài, xem ra tạm thời không có cách nào thành lập hình tượng tốt đẹp trong lòng nàng rồi.

” Vậy ngươi và người xấu hợp tác, không sợ tranh ăn với hổ sao? ” Hắn cười cười hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng hơi nhếch lên, một tia ý cười ngạo nghễ chậm rãi lan tỏa, đôi con ngươi trong suốt trong thoáng hiện một tia ánh sáng lạnh lẽo không hợp với tuổi.

” Ngươi là hổ, ta là lang (sói), hổ lang tranh giành còn không biết hươu chết về tay ai đâu?”

Phong Liên Dực đôi mày thanh tú nhếch lên, thật muốn vỗ tay tán thưởng nàng. Mấy câu nói này của nàng quả thực cực kỳ tàn nhẫn, tràn ngập quả quyết, tự tin.

Hắn phi thường thưởng thức a!

” Được rồi, cứ nhìn một chút trận lang hổ chi tranh này đi, xem cuối cùng thắng bại như thế nào.”

Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, trong con ngươi nửa điểm gợn sóng cũng không có. Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi tới chỗ xa hơn hóng gió.

Phong Liên Dực nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mà thẳng tắp của nàng, trong thân thể thoạt nhìn nhu nhược như vậy làm sao lại chứa đựng được phần quyết to lớn này a?
Bình Luận (0)
Comment