Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 291

Tái Tư tộc trưởng cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: ” Hí Thiên các hạ cũng đã tiếp xúc với Lạc Lạc mấy lần, cảm thấy thiên phú của hắn như thế nào?”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, ý tứ của Tái Tư là gì đây? Lạc Lạc là con của hắn, chính hắn phải là người rõ ràng nhất mới đúng? Hỏi nàng làm cái gì a?

” Lạc Lạc thiếu gia thông minh bẩm sinh, chăm chỉ hiếu học.” Hoàng Bắc Nguyệt công chính liêm minh nói, bàn về thiên phú, Lạc Lạc quả thực vẫn còn kém một ít.

Bất quá chỉ cần nhìn thời điểm hắn so kiếm với mình thì biết, hắn rất thông minh, linh hoạt, không cứng nhắc, gặp chiêu phá chiêu, người thường không thể sánh bằng.

Tái Tư vuốt vuốt chỏm râu ngắn ngủn trên cằm, ha ha cười lớn: ” Hí Thiên các hạ quá khách khí rồi.”

” Nếu như ngươi nghĩ ta vì khách khí mới nói những lời này, vậy không khỏi quá vũ nhục Lạc Lạc đi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

” Không không.” Tái Tư vội vàng lắc đầu, trên mặt có chút vui mừng: ” Chẳng qua là do ta quá cao hứng thôi, không ngờ trong mắt Hí Thiên các hạ, Lạc Lạc có thể được đánh giá cao như vậy.”

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, thanh thanh lãnh lãnh, cũng không nói gì nữa.

Tái Tư cũng không tiếp tục đề tài vừa nãy mà nói sang chuyện khác: ” Một cao thủ như Hí Thiên các hạ đây, không biết là xuất thân từ gia tộc nào vậy?”

” Ta vốn một thân một mình.” Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Tái Tư một cái, đã dần dần phát giác ra ý đồ của hắn.

Hắn muốn lôi kéo nàng.

Bố Cát Nhĩ gia tộc đặt trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục cũng là gia tộc cường đại số một số hai. Trong Bố Cát Nhĩ gia tộc cao thủ như mây, không ít tuyệt đại cao thủ trên đại lục đều sẽ chọn đầu nhập vào Bố Cát Nhĩ gia tộc.

Bởi vì chỉ cần có lực lượng hậu thuẫn cường đại này, như vậy từ nay về sau họ không cần phải lo lắng gì nữa.

Tái Tư vuốt chòm râu, có chút suy nghĩ nói: ” Các hạ quả thật rất lợi hại, nhưng các hạ có từng nghĩ tới, trên đại lục rộng lớn này, một người thủy chung vẫn chỉ là thế đơn lực bạc…”

Hoàng Bắc Nguyệt một tay nhẹ nhàng chống cằm, xoay đầu lại nhàn nhạt nói: ” Ý tứ của tộc trưởng ta đương nhiên rõ ràng.”

Tái Tư cười rộ lên, cũng không cảm thấy ngượng ngùng: ” Minh nhân bất thuyết ám thoại (người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám), vẫn là Hí Thiên các hạ thoải mái.”

” Tái Tư tộc trưởng cũng là người thoải mái, xin mời nói thẳng đi.”

Tái Tư chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước vài bước, nặng nề thở dài một hơi: ” Ta một mực hi vọng có thể bồi dưỡng Lạc Lạc làm người thừa kế, nào ngờ hắn lại không chút hứng thú với sự nghiệp của gia tộc, trong lòng chỉ muốn trở thành cường giả, bất đắc dĩ, ta cũng mời không ít cao thủ đến dạy hắn, nhưng…ài, dù sao thiên phú của hắn cũng có hạn…”

Vừa nói, Tái Tư vừa xoay người, trong đôi mắt thâm thúy tinh minh lóe lên chút ánh sáng: ” Mới vừa rồi ta có nghe thấy những lời các hạ chỉ dạy cho Lạc Lạc, ta nghĩ, các hạ liệu có thể thu nhận Lạc Lạc làm đồ đệ hay không…”

” Đây là điều kiện mà Tái Tư tộc trưởng đưa ra?”

” Không, cũng không phải!” Tái Tư kiên quyết nói: ” Ta chẳng qua là hi vọng như vậy mà thôi, Hí Thiên các hạ nếu có thể gia nhập Bố Cát Nhĩ gia tộc, đó là vinh hạnh của gia tộc chúng ta, ta làm sao lại ra điều kiện đây?”

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, khuôn mặt ẩn giấu phía sau áo choàng nên không ai có thể thấy rõ lúc này nàng đang có biểu cảm gì, chỉ là một thân khí tức thanh lãnh tản mát ra vẫn làm cho trái tim của Tái Tư tộc trưởng treo lơ lửng (ý chỉ đang thấp thỏm, lo lắng).

Lẳng lặng trong giây lát, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi mở miệng: ” Ta sẽ không gia nhập vào Bố Cát Nhĩ gia tộc của ngươi.”

Gương mặt Tái Tư tộc trưởng không che dấu mà hiện lên vẻ thất vọng, bất quá tốt xấu gì cũng là người từng trải, hắn chỉ hơi cười khổ một cái, tiếc hận nói: ” Ta vẫn sẽ tôn trọng ý nguyện của các hạ.”

” Bất quá, ta vẫn hi vọng có thể cùng Bố Cát Nhĩ gia tộc xây dựng mối quan hệ hợp tác cùng có lợi.” Ngữ điệu của Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng thanh đạm nhưng lại khiến người khác sinh ra cảm giác không thể kháng cự.
Bình Luận (0)
Comment