Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 349

Mặc kệ nói như thế nào, loại thực lực này, cũng có chút quá kinh khủng đi!

Ở dưới tình huống linh thú đang chạy loạn, trong Phù Quang rừng rậm mỗi một chỗ đều tràn ngập nguy hiểm, trước mắt nàng cũng không có ý nghĩ muốn xuyên qua rừng rậm.

Hồng Liên kia, quả thật rất lợi hại!

“Vậy hiện tại như thế nào? Tìm được thần thú kia không?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh giọng hỏi, trong lòng nàng Hoàng Kim Thánh Hổ còn đang ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng dùng áo choàng bao bọc bên ngoài, những người này cũng nhìn không ra là vật gì.

“Hồi tôn thượng, chúng ta vừa mới chạy đến nơi thần thú phát ra uy áp, nhưng lại phát hiện con thần thú hỏa tính kia đã chết, cho nên….” Hoàng Thiệu vừa nói, thanh âm thấp xuống, vô cùng sợ hãi bị trách phạt.,

“Vậy thú hạch đâu?” Hoàng Bắc Nguyệt nhãn quang thoáng nhìn, lạnh lùng, trên người nàng phát ra hơi thở mạnh mẽ, lập tức làm cho này mấy nam nhân cao lớn cúi người xuống thật thấp, chỉ kém không dán người trên mặt đất.

Hoàng Thiệu nơm nớp lo sợ nói: “Thú hạch, thú hạch….”

“Hử? Không có sao?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi, “Sau khi thần thú chết, sao lại có thể không có thú hạch? Có phải mấy người các ngươi tư tàng rồi …!?”

“Tôn thượng minh xét, chúng tiểu nhân tuyệt đối không có cái lá gan này!” Hoàng Thiệu run rẩy nói to, “Chúng ta … thời điểm chúng ta chạy đến thần thú đã chết, thú hạch cũng không thấy, nhưng hiện trường có dấu vết đánh nhau, chỉ sợ… là… là bị người nhanh chân đến trước!”

Hoàng Bắc Nguyệt nghe thấy buồn cười, mấy người này nếu biết người nhanh chân đến trước chính là nàng, mà bọn họ còn ở nơi này quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ, chẳng phải là muốn tức chết rồi sao?

“Chuyện này, ta sẽ điều tra rõ ràng, các ngươi nếu dám có một chữ lừa gạt, hừ…biết hậu quả ra sao rồi?”

“Dạ, dạ, đa tạ tôn thượng khai ân!” Hoàng Thiệu và đám người liên quan lập tức dập đầu bái tạ.

“Đứng lên đi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng vung tay lên.

Đám người Hoàng Thiệu đứng lên,Đinh Kỳ lập tức nịnh nọt vuốt mông ngựa nói: “Tôn thượng, tóc này màu sắc diễm lệ, đặt trên người ngài thật minh diễm không thể tả!”

Mọi người đều gật đầu như gà mổ thóc, chưa từng có gặp qua Hồng Liên tôn thượng một đầu màu đỏ rực rỡ như vậy, còn hơn trước tóc đen, càng có vẻ kiêu ngạo tươi đẹp, không ai bì được!

Hoàng Bắc Nguyệt mắt lạnh đảo quanh, nói: “tóc này, là một chuyện ngoài ý muốn, sau này ai dám nhắc lại, giết không tha!”

Nàng dùng uy hiếp lớn như thế, cũng là bởi vì sợ những người này đem chuyện gặp qua nàng nói ra ngoài, đến lúc đó bị Hồng Liên chân chính biết, nàng ngày ngày không thể yên ổn!

“Vâng!” Nhóm người kia lập tức khom người trả lời, ngẫm lại cũng đúng, Hồng Liên tôn thượng từ trước thích nhất mái tóc đen nhánh xinh đẹp, mặc dù hôm nay thay đổi tóc đỏ cũng là sặc sỡ loá mắt, nhưng không phải chuyện ngoài ý muốn, sao nàng có thể thay đổi màu sắc tóc mà mình yêu thích?

Bọn họ mà làm Hồng Liên tôn thượng mất thể diện thì …, sau này nhất định phải ngậm chặt miệng lại, tuyệt đối không thể nói lung tung, nếu không, khó giữ được cái mạng nhỏ này!

Nơi này đang nói chuyện, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo một bóng dáng màu trắng tinh khiết lúc sáng lúc tối từ trong ánh sáng của Phù Quang đi tới.

Mấy người Hoàng Thiệu lập tức tiến lên, để biểu hiện lòng trung tâm, dũng cảm không sợ chết che Hoàng Bắc Nguyệt ở sau lưng, một bộ dạng thấy chết không sờn.

Bước chân của bóng dáng màu trắng dừng lại, nhìn thấy tình cảnh này cũng thoáng lắp bắp kinh hãi, đôi mắt màu tím dưới ánh sáng của Phù Quang hiện lên mấy phần mê ly.

Hoàng Bắc Nguyệt thầm nghĩ trong lòng: không xong, sao Phong Liên Dực lại tới đây?
Bình Luận (0)
Comment