Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 364

Làm sao có thể dễ dàng để cho một đám thổ phỉ đánh cướp được chứ? Đây không phải là làm mất mặt của Linh Ương học viện sao?

Nam Cung trưởng lão uy nghiêm nâng nâng tay hỏi: “ Tất cả đệ tử đã đến đông đủ chưa?”

Công chúa Anh Dạ và Vũ Văn Địch cùng nhau đi đến bên cạnh nói: “Trưởnglão, Bắc Nguyệt quận chúa và Dực vương tử không có ở đây.”

“Cái gì?” Nam Cung trưởng lão hơi có vẻ kinh ngạc, phong thuộc tính của Phong Liên Dực dùng cho công kích cũng không mạnh mẽ, nếu như hắn bị người của Tứ Hải dong binh đoàn bắt, như vậy thì phiền toái rồi.

Hơn nữa còn có Bắc Nguyệt quận chúa, ai mà không biết nàng được Hoàng Thượng và Thái Hậu vô cùng thương yêu, nếu nàng cũng bị bắt vậy khi bọn họ trở về sẽ càng thêm bi thảm.

Tiêu Trọng Kỳ trông vô cùng sốt ruột cũng vội vã đi tới nói: “Trưởng lão, Tiêu Vận muội muội của ta cũng không thấy ở đây!”

Mặc dù từ nhỏ cùng Tiêu Vận cũng không thân thiết lắm, tuy nhiên tốt xấu gì cũng là huynh muội chảy cùng dòng máu, huống chi lúc này tình hình Cầm di nương cùng Tuyết di nương đang không tốt lắm, hắn cùng với Tiêu Vận nên đoàn kết một chút, nếu không làm sao có thể đối đầu cùng với nha đầu khôn khéo Hoàng Bắc Nguyệt kia đây?

“Trưởng lão, xem ra là người của Tứ Hải dong binh đoàn lén lẻn vào bắt bọn họ đi!” Quách viện sĩ to tiếng nói, Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ là đệ tử đắc ý nhất của hắn, hắn không muốn nàng gặp phải chuyện gì dù là nhỏ nhất cũng không được!

“Trưởng lão, Tiêu Vận nói là ra ngoài đi dạo, có lẽ đi hơi xa nên chưa kịp trở lại.” một học sinh nữ cùng lều với Tiêu Vận mở miệng nói, những người khác cũng đều gật đầu.

“Tiêu Vận là triệu hoán sư, nếu như gặp phải người của Tứ Hải dong binh đoàn, cho dù đánh không lại, nàng cũng sẽ có cách để báo cho chúng ta biết được!”

“Không phải đã nói không cho phép bất cứ ai rới khỏi đây sao?” Lôi viện sĩ tức giận hét lớn, làm cho Tiêu Trọng Kỳ sợ đến nổi rụt cổ lại.

Nam Cung trưởng lão phất phất tay nói: “ Bình tĩnh một chút, đừng có nóng nảy, để ta đi qua đó đòi người.”

Vừa nói, Nam Cung trưởng lão liền nhanh hướng bờ sông đi đến.

“Trưởng lão!” Ở phía sau mọi người bỗng vang lên âm thanh thanh nhã lạnh nhạt của Phong Liên Dực, giống như gió mùa xuân vừa mới lướt qua làm cho tâm trạng mọi người đang phẫn nộ kích động cũng cảm thấy dễ chịu thoải mái.

“Dực ca ca! Bắc Nguyệt!” Anh Dạ công chúa xoay người nhìn thấy bọn họ, lập tức vui mừng chạy đến: “Các ngươi đi nơi nào? Làm cho chúng ta lo lắng gần chết!”

Hoàng Bắc Nguyệt ôm tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ yên lặng không nói lời nào, Phong Liên Dực ôn nhu cười nói: “Mới vừa rồi Bắc Nguyệt quận chúa thấy một con hổ nhỏ chạy qua, nhất thời nghịch ngợm chạy theo nhìn, ta thấy lo lắng nên cũng đi theo, cũng cách doanh trại không xa, xảy ra chuyện gì sao?”

Công chúa Anh Dạ cũng thấy trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt ôm một con hổ con khoẻ mạnh kháu khỉnh hai mắt sáng lên: “Oa! Thật đáng yêu!”

Vừa nói, vừa vươn tay định sờ sờ vuốt vuốt con hổ nhỏ một chút, nào ngờ tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ lập tức hung hăng ‘ô’ một tiếng, rõ ràng không muốn cho người khác chạm vào mình!

Công chúa Anh Dạ có chút hoảng sợ rút tay về, có chút tủi thân nói: “Nó không thích ta.”

“Tiểu gia hỏa này hình như không có cha mẹ, đối với con người có chút sợ hãi, đợi nó quen thì sẽ tốt thôi.” Phong Liên Dực nói cực kỳ tự nhiên.

Gương mặt công chúa Anh Dạ có chút phớt hồng, gật đầu, “Nói cũng đúng.”

Đang khi nói chuyện, Nam Cung trưởng lão đã xoay người đi trở về. Nhìn thấy hai người bọn họ quả thật một cọng tóc cũng không tổn hại liền thoáng yên tâm.

“Bắc Nguyệt quận chúa, nhị tỷ Tiêu Vận của ngươi mất tích, không biết các ngươi có nhìn thấy hay không?”

Hoàng Bắc Nguyệt có chút ngây thơ chớp chớp mắt, nói: “Mới vừa rồi trong lúc rời khỏi doanh trại có thấy nhị tỷ tỷ từ trong lều vải đi ra hình như là đi tản bộ.”

Nàng nói thật, khi nàng đi doanh trại của Tứ Hải dong binh đoàn tìm hiểu tin tức quả thật nhìn thấy Tiêu Vận từ trong lều vải đi ra không biết là đi đâu.
Bình Luận (0)
Comment