Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 390

Cô gái mặc váy xanh cười nói: “Có tiền thì đương nhiên là không gì không mua được, chẳng qua đứa nhỏ này một thân một mình, trên người lại không có tiền, đói bụng nên phải tìm thứ để ăn, ta tin hắn cũng không phải cố ý, mọi người khoan dung độ lượng, không nên bắt ép một tiểu hài tử như vậy lên quan phủ!”

Thanh âm nàng trong suốt, vui vẻ động lòng người, chỉ mấy câu đã khiến vị đại hán kia trầm mặc. Hắn ho khan một tiếng, nói: “Tiểu cô nương, miệng lưỡi ngươi thật là lợi hại, ta chịu thua, chỉ là tên tiểu tử này sau này đừng đi ra ngoài ăn quịt như vậy nữa, mọi người đều là buôn bán nhỏ, cuộc sống cũng không dễ dàng gì!”

“Điều này là tất nhiên, có một lần giáo huấn như thế, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ.” Cô gái mặc váy xanh nói xong, hướng nha hoàn cười cười: “Đông Lăng, ngươi giúp ta đi mua đồ, tập hợp ở chỗ cũ!”

“Vâng.” Đông Lăng cười rời đi.

Cô gái váy xanh này đúng là Hoàng Bắc Nguyệt, nàng xoay người vỗ vỗ bả vai thiếu niên nói: “Lần sau ra ngoài nhớ mang theo tiền!”

Nói xong nàng hướng đám người bán hàng rong cười cười, sau đó lẫn vào đám đông đi mất.

Thiếu niên sửng sốt một chút rồi cũng trầm mặc đi theo. Trên phố xá đông đúc, hắn vẫn gắt gao theo sát phía sau nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt đi dạo một vòng, khi đến lương đình bên bờ hồ mới xoay người nhìn thiếu niên kia, cười hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

“Tại sao?” Thiếu niên dùng thanh âm lãnh khốc hỏi.

“Tại sao cái gì?”

“Giúp ta.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn rồi xoay người ngồi xuống bệ gỗ bên trong lương đình. Nàng tựa người vào thành lan can, một tay buông thõng ở bên ngoài, nghiêng nghiêng đầu nhìn mặt hồ, chậm rãi nói: “Thời điểm ta cô đơn nhất, ta luôn hi vọng có một người sẽ ra tay giúp ta, nếu được vậy, ta cũng sẽ không sợ hãi đến thế!”

“Vậy có người nào giúp ngươi không?”

“Không có!” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

Thiếu niên kia hơi nhíu mày: “Vậy tại sao…lại giúp ta?”

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Vì ta thích!”

Thiếu niên nhẹ mím môi, con ngươi vô thần hơi chuyển, cuối cùng vẫn bảo trì trầm mặc.

Hoàng Bắc Nguyệt nhấc tay, khẽ đung đưa trước mặt hắn, thấy hắn không có phản ứng, nàng mới hiểu rõ, thì ra hắn thật sự không nhìn thấy, người như vậy sao lại một mình đi ra ngoài thế này?

Nhìn hắn cũng không giống là kẻ yếu, thế nhưng ngay cả việc ăn xong phải trả tiền cũng không biết, điểm này quả thật có chút bất khả tư nghị.

“Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Ta có thể đưa ngươi về nhà!”

“Nhà?” Thiếu niên mê mang hỏi: “Đó là cái gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt chống cằm nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng thở dài một tiếng: “Ta nên nói ngươi đơn thuần hay là ngốc nghếch đây?”

Thiếu niên mím chặt môi, rõ ràng là đang tức giận, hình xăm hoa cát cánh trên khóe mắt càng thêm quỷ dị, chỉ là, mặc dù đang tức giận, nhưng hắn lại không có bất kỳ cảm giác phẫn nộ nào cả.

“Ngay cả nhà cũng không biết là gì, vậy ngươi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa?” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt.

Nàng là người trời sinh có tính ỷ lại, chỉ là thực tế quá tàn khốc, nàng không được phép ỷ lại, bởi vậy nàng từ từ thay đổi. Chỉ là, nỗi khát vọng có được một mái nhà của nàng vẫn chưa bao giờ biến mất!

Có người nói, khi con người đứng ở trên cao thì họ càng hi vọng có người bên cạnh để bầu bạn.

Lời nói đó quả thật không sai, khi nàng đứng ở đỉnh của tòa tháp sắt Đông Phương, gió lạnh tịch liêu, trời cao bát ngát, phía dưới là đô thị phồn hoa, biển người mênh mông, mà nàng thì lại lẻ loi một mình. Thời điểm đó, nàng cảm nhận được cảm giác cô độc thấu xương.

Thiếu niên nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, khi hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, một tiếng “đoàng” đột nhiên nổ vang trên bầu trời. Thiếu niên cả kinh, lập tức xoay người, giơ tay lên, làm động tác chuẩn bị chiến đấu.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Quỷ nhát gan! Đó là pháo hoa, ngươi chưa từng thấy qua pháo hoa bao giờ sao?”
Bình Luận (0)
Comment