Lão gia hỏa này, cũng quá coi thường nàng!
“Băng thuẫn! Mở!”
trong tay Hoàng Bắc
Nguyệt đột nhiên xuất hiện băng vũ với ánh quang rạng rỡ, phá không bay
lên, trong nháy mắt ba đạo băng thuẫn kiên cố che ở trước mặt Tĩnh An
vương!
Băng thuẫn này ngay cả Linh Tôn cũng có thể chắn được một lúc, mặc dù chỉ có ba đạo, tuy nhiên Tĩnh An vương
muốn lập tức tiến lên thì không có khả năng!
Trong cơn giận dữ, Tĩnh An vương đột
nhiên quát lớn một tiếng, đoạn đầu của Loan Nguyệt Thương trong tay đột
nhiên rời ra, một đoạn xích sắt nối liền cây thương đã tách ra làm hai
đoạn.
“Kiếm kỹ: Nguyệt Phá Cửu Tiêu! Thức thứ tư!”
Loan Nguyệt được hắn điều khiển bay đến, lôi nguyên khí ngưng tụ ở phía trên bộc phát ra mãnh liệt lôi quang, vô cùng chói mắt.
Lúc lôi quang sắp đến gần Hoàng Bắc
Nguyệt, đột nhiên nổ tung, sau đó bắn nhanh ra, giống như sấm sét, ở
trong không khí tiếng ầm ầm tuôn ra tiếng đinh tai nhức óc.
Tĩnh An vương khuôn mặt dữ tợn, hai tròng mắt hung hăng trừng mắt, “Đi tìm chết đi!”
Băng Linh Huyễn Điểu trừng mắt thật
lớn, đột nhiên cánh băng thật lớn vẫy một cái, mang theo khí âm hàn tựa
dòng sông băng xông lên phía trước!
Lôi quang cùng băng xuyên va chạm, nhất thời không khí xung quanh rung lên, Tĩnh An vương kêu thảm một tiếng,
bị băng xuyên đụng phải bay ra ngoài, hung hăng đập ở trên vách tường,
phun ra một ngụm máu tươi lớn.
“Muốn giết Bổn vương, Bổn vương cũng sẽ không cho ngươi sống yên ổn!”
(My: ây gù, bổn vương cứ ở đó mà mơ tưởng nhóe:3)
Tĩnh An vương hô tiếng gào thét lớn, từ cao giai nạp giới của chính mình lấy ra ba hạt châu màu đen, quỷ dị cười ha hả.
“Chủ nhân, đó là Bạo Lôi thuộc tính
lôi, rất nguy hiểm!”
Băng Linh Huyễn Điểu hô to một tiếng, Bạo Lôi không phải là lôi đạn bình thường, cái loại đồ vật này một khi nổ tung, trong mấy chục dặm xung quanh đều bị tàn phá hết!
Mà người bên cạnh Bạo Lôi, sẽ càng bị nổ tan xương nát thịt!
Băng Linh Huyễn Điểu muốn tiến lên, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại ra cho nó: “Rời đi!”
Băng Linh Huyễn Điểu khó hiểu, mắt thấy Hoàng Bắc Nguyệt tay cầm băng vũ, đột nhiên một đầu tóc đen biến thành
màu đỏ như lửa, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng, một đám khí màu đen từ
cánh tay nàng bay xuống băng vũ!
Băng Linh Huyễn Điểu thấy vậy ngây dại, chưa từng thấy qua Hoàng Bắc Nguyệt chân chính hóa thành bộ dáng Hí
Thiên tóc đỏ, đúng là vừa đẹp đẽ vừa có khí thế!
Băng vũ giơ lên, rồi nhanh chóng há xuống, hắc khí cùng hàn khí tuôn ra nhằm phía Tĩnh An vương.
Tĩnh An vương đang cười to bỗng kêu
thảm một tiếng, cánh tay nắm Bạo Lôi đột nhiên từ trên vai rơi xuống,
máu tươi văng khắp nơi trong không trung, cánh tay bay ra ngoài.
“Băng lao! Mở!”
Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng quát khẽ, trong tay rất nhanh làm động tác bắt quyết.
Cánh tay bay đi trong nháy mắt đã được
băng lao bao phủ lại, hàn khí um tùm, trầm trọng đập trên mặt đất, bên
trong Bạo Lôi đã bắt đầu nổ mạnh.
Trong băng lao trong suốt trắng như tuyết, từ giữa lửa đỏ nháy mắt cháy ra, khiến cả băng lao cũng ánh lên màu đỏ rực!
Hoàng Bắc Nguyệt lui về phía sau một
cái cột, băng lao phía trên, lại bỏ thêm mười hai đạo băng thuẫn phòng
hộ, băng lao bị nổ tung, mảnh băng nhỏ bay lên phía băng thuẫn, uy lực
thật không nhỏ, mặt ngoài của băng thuẫn cứng rắn cũng xuất hiện từng
vết rạn!
Ầm ầm tiếng sấm, tất cả cũng chậm rãi
quay về yên tĩnh, chỉ có âm thanh kêu lên thảm thiết của Tĩnh An vương
còn đang quanh quẩn trong thư phòng.
Hoàng Bắc Nguyệt từ phía sau cây cột
chậm rãi đi ra ngoài, tóc màu đỏ rực ở trong không khí lạnh giá đó, hết
sức chói mắt, có loại diễm lệ tuyệt sắc kinh diễm thiên hạ.
Nhưng mà tuyệt sắc như vậy, trong mắt Tĩnh An vương, so với ác quỷ Địa ngục còn khiến cho người ta sợ hãi hơn!