Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 480

Sau khi trải qua chuyện này, Cửu hoàng tử trở về Bắc Diệu quốc sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ thế nào đây?

Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu Đế vị chi tranh, cốt nhục thương tàn.

Vì Vạn Thú Vô Cương, Quang Diệu Điện và Tu La Thành vốn yên lặng nhiều năm nay cũng không nhịn được mà phái người đi ra.

Sự thăng bằng duy trì nhiều năm hiện tại đã bị đánh vỡ, Tạp Nhĩ Tháp đại lục sợ rằng sẽ không còn yên ổn nữa rồi.

Một cơn gió không biết từ đâu tới, thổi bay mái tóc đen như mực của Linh Tôn.

Linh Tôn buông tầm mắt, khẽ giọng đọc: “Quá nhãn khê sơn, quái đô tự cựu thì tằng thức.

Hoàn ký đắc mộng trung hành biến, giang nam giang bắc.

Cố nhân kính tu huề chi khứ, năng tiêu ki lưỡng bình sinh kịch.

Tiếu trần lao tuế tuế niên niên phi, trường vi khách.

Sang di địa, đông nam sách, anh hùng sự, bi ca khấp; bị tây phong xuy tận, liễu vô trần tích.

Lâu quan phủ tư nhân dĩ khứ, tinh kỳ vị quyển đầu tiên bạch.

Thán nhân sinh, ai nhạc chuyển tương tầm, kim do tích.”

(Dịch thơ: Nhìn ngắm non sông,

Thật là lạ,

Đều như quen thuộc.

Nhớ trong mơ,

Ngược xuôi khắp nẻo,

Sông nam sông bắc.

Cảnh đẹp cần chống gậy tới thăm,

Mặc cuộc đời rách bao nhiêu dép.

Cười nhọc mình,

Ba chín tuổi trớ trêu,

Dài làm khách.

Miền Ngô Sở,

Đông nam chia cách.

Chuyện anh hùng,

Tào Lưu đối địch,

Ngọn gió cuốn sạch làu,

Không còn vết tích.

Lầu gác xây xong người mất hút,

Gươm đao chưa rảnh đầu đã bạc.

Ôi! Vui buồn,

Bám mãi với đời người,

Giờ đâu khác.

Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999 Bài này là Mãn giang hồng – Giang hành hoạ Dương Tế Ông vận của Tân Khí Tật.

Bài này tác giả làm khi đi thuyền trên sông Tố 溯江 dời Dương Châu 揚州.) Âm thanh trầm thấp chậm rãi theo gió bay đi, thổi về phía ngàn vạn hộ gia đình trong Lâm Hoài Thành, cùng những ánh đèn kia khẽ lung lay trong gió.

Gió nổi lên ở Lâm Hoài Thành, chậm rãi khuếch tán trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục.

Thổi xong một khúc, Hoàng Bắc Nguyệt bỏ ngọc tiêu xuống, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Linh Tôn.

Nàng nghĩ tới những lời mà hắn nhẹ giọng thì thầm ban nãy, trong lòng không khỏi có cảm giác bi thương.

Linh Tôn liếc Lâm Hoài thành một cái cuối cùng rồi xoay người, trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ xa cách lạnh nhạt của mọi khi: “Không cáo biệt với ai sao?”

“Không có người cần cáo biệt.”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng mặt lên cười, lúc mang theo Đông Lăng bỏ đi, nàng đã không hề nghĩ tới việc cáo biệt.

Linh Tôn không nói gì, thân hình chợt lóe đã như một làn sương mù biến mất trước mắt nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi sửng sốt, lập tức thi triển thân pháp đuổi theo hành tung của Linh Tôn.

Sau khi vượt qua một mảnh rừng, nàng đã chạy đến một bờ sông rộng rãi.

Đây là mạch nước lớn nhất của Nam Dực Quốc, có tên là Ngọc Thủy, quanh năm chảy xiết, chỉ khi chảy đến phụ cận Lâm Hoài thành, thế nước mới dần dần chậm lại mà thôi.

Gió từ khắp nơi thổi tới, trời vừa có tuyết rơi nên rất lạnh, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn quanh bốn phía, bóng dáng của Linh Tôn không thấy đâu, thế nhưng phía sau lại có tiếng vó ngựa truyền tới.

Sống lưng nàng cứng đờ, có chút bất đắc dĩ xoay người lại.

Thiếu niên tuấn mỹ mặc cẩm y hắc bào cưỡi ngựa từ trong rừng cây phía sau chậm rãi đi ra, vẻ mặt lãnh khốc.

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ mím môi, tuy trong lòng không tình nguyện nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Chiến Dã.

Chiến Dã từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vừa định cất bước tiến về phía nàng, Hoàng Bắc Nguyệt đã lạnh lùng mở miệng: “Đừng tiến lên.”

Bước chân của hắn khựng lại, cách một khoảng nhìn nàng, âm thanh có chút chua chát: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Trời đất bao la, nơi nào cũng có thể đi.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói: “Thái tử điện hạ xin trở về đi, Bắc Nguyệt xin cáo biệt từ đây.”

Nói xong, nàng xoay người muốn rời khỏi.

“Hí Thiên!”

Chiến Dã thấp giọng kêu lên: “Ngươi đã từng nói bất luận đi đến chỗ nào cũng đều không quên ta, lời này chẳng lẽ không còn tác dụng nữa hay sao?”

Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, nàng đúng là đã từng nói như vậy, thế nhưng lời này nói lúc mọi thứ đều chưa xảy ra, lúc đó nàng cũng không ngờ đến kết quả sẽ trở thành thế này.

Hít sâu một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói: “Từ nay trở đi, trên thế giới này không còn người nào tên là Hí Thiên nữa, Thái tử điện hạ, ngài hãy quên nàng đi.”

“Ngươi từng xuất hiện, ta làm sao có thể quên đây?”

Chiến Dã sải bước đi tới.

Hoàng Bắc Nguyệt xoay người, tuyết sắc chiến đao đột nhiên xuất hiện trong tay.

Nàng vung mạnh một cái, giữa bọn họ lập tức xuất hiện một bức tường băng cao bằng nửa người.
Bình Luận (0)
Comment