Phù chú thuật này đã hoàn toàn phá vỡ toàn bộ quy tắc trên đại lục, sáng tạo ra một loại kỹ năng cường đại
hơn rất nhiều.
Người sáng lập ra phù chú thuật năm đó ắt hẳn là một vị
siêu cấp thiên tài.
Nhưng người có thể tu luyện
phù chú thuật cũng phải là một thiên tài tuyệt đỉnh, bất kể là thân
thể hay năng lực lĩnh ngộ đều phải là hạng nhất.
Nếu không, một khi sử dụng năm loại thuộc tính không tốt, bọn họ nhất định sẽ bị phù chú phản phệ.
Ở trung tâm Phù Quang rừng rậm có
một cái thung lũng giống như tiên cảnh, ôn tuyền ngập tràn, khí hậu
quanh năm đều vô cùng ấm áp.
Từ trên cao nhìn xuống, thung lũng này tràn ngập hơi nước màu trắng mờ, cây cối xanh um, hoa nở rực rỡ, mấy con bạch hạc thấp thoáng bay lượn sau làn hơi nước.
Dao thai tiên trì, như mộng như ảo.
Nơi này đã từng là nơi ở của một
con Thần thú cấp tám, thế nhưng kể từ khi Linh Tôn mang nàng tới đây,
đầu Thần thú kia cũng không còn xuất hiện nữa.
Dọc theo con đường nhỏ giữa rừng cây đi về phía sơn cốc, hơi nước ấm áp lơ lửng xung quanh, mang
theo hương hoa nhè nhẹ khiến tâm tình người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hoàng Bắc Nguyệt hít một hơi thật sâu, con ngươi trong trẻo lạnh lùng chợt híp lại, lộ ra một tia hàn quang.
Cùng lúc đó, một tiếng xé gió đột
nhiên vang lên trong không khí, một cây roi mảnh màu đỏ tươi quất về
phía gò má của nàng.
Thân thể Hoàng Bắc Nguyệt chợt
ngửa về phía sau, cái eo mềm dẻo gần như đã cong thành hình vòng cung,
chờ khi sợi roi đã thu hồi lại, nàng mới lộn một vòng về phía sau, sau
đó đứng lên.
“Ngự Hỏa Phù!”
Ngón tay nàng nhanh chóng vẽ lên không khí, khi nguyên khí thoáng hiện ra ánh sáng màu
hỏa hồng, phù chú lập tức biến ảo thành vô số ngọn lửa.
Ngọn lửa trong nháy mắt đem nàng
vây lại, liệt diễm quanh người bùng lên, hóa thành một đôi Hỏa Diễm
Chi Dực sau lưng nàng.
Hỏa Diễm Chi Dực sau khi khai
triển dài chừng hơn ba thước, vừa đập một cái đã mang thân thể nàng bay vụt lên.
Khi xẹt qua mảnh rừng hoa đào nở rộ, nàng dễ dàng nhìn thấy Linh Tôn đang ngồi thưởng thức rượu dưới tán hoa đào.
Hắn mặc một thân hắc y, thân hình
bất động, ngồi vững như núi, đầu ngón tay vân vê một cái chén bạch
ngọc nhỏ, rượu ủ trong chén khẽ dao động, một tay khác của hắn hơi
nâng lên, sợi roi mảnh lại một lần nữa hiện ra.
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt
nhếch lên, ngón tay khẽ vung, một cỗ liệt diễm liền nương theo thân roi đốt lên, trong nháy mắt đã đốt tới đầu ngón tay của Linh Tôn.
Hắn hơi cau mày, ngón tay búng ra,
một cây roi màu đỏ khác, lại tiếp tục quất về phía khuôn mặt của
Hoàng Bắc Nguyệt.
(Dạ: Linh Tôn có sở thích đánh mặt:)))
“Sư phụ, ngươi khinh thường người
quá đáng!”
Hoàng Bắc Nguyệt hừ một tiếng, lần này không thèm dùng
lửa đốt nữa mà trực tiếp đưa tay mạnh mẽ bắt lấy cây roi của Linh Tôn, hung hăng kéo một cái, mượn lực lượng của Hỏa Diễm Chi Dực bay lên không trung.
Cây roi mảnh màu đỏ nhất thời trở nên căng cứng, cơ hồ muốn đứt lìa.
Thân thể Linh Tôn chỉ hơi lung lay một cái, sau đó lại vững vàng ngồi xuống, ngón tay thứ ba khẽ búng
một cái, một cây roi khác lại xuất hiện, vẫn tiếp tục hướng về phía
khuôn mặt của Hoàng Bắc Nguyệt đánh tới.
Đại nhân vĩnh viễn chỉ đánh một chỗ như Linh Tôn căn bản không vì nàng là nữ nhân mà nương tay.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, ngày
ngày nàng đều bị hắn đánh lên mặt, buổi tối trước khi ngủ nhìn mấy vết sẹo trên mặt, nàng không nhịn được mà có chút thương cảm.
Nhưng bây giờ còn muốn đánh mặt của nàng sao, không có cửa đâu!
Một chân của Hoàng Bắc Nguyệt
nâng lên, quấn lấy cây roi thứ ba, sau đó xoay một vòng, tung ra một cú đá mạnh mẽ, cây roi cơ hồ trong nháy mắt đã đứt lìa.
Mà thân thể Linh Tôn vẫn như cũ, chỉ hơi lung lay một chút mà thôi.