Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 492

“Ta không sao, dù sao chỉ là thử xem, phát hiện hiệu quả thật không tồi.”

Mặc dù lực lượng phản phệ cũng thật lớn, tuy nhiên tốt xấu gì cũng làm cho Linh Tôn khôi phục bình thường, nói chung cũng có lời.

Hoàng Bắc Nguyệt nâng Linh Tôn dậy, lảo đảo lung lay, muốn đỡ hắn lên giường, Linh Tôn cố gắng dùng một cánh tay đẩy nàng ra. “Bắc Nguyệt, rời khỏi ta đi.”

Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩn ra, lập tức nói “Ngươi vừa mới làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên….”

“Đừng hỏi.”

Khẩu khí của Linh Tôn rất lạnh nhạt, một chút tình nghĩa thầy trò cũng không nói: “Hôm nay những gì cần học ngươi đều đã hoàn thành, đi ra ngoài rèn luyện đối với ngươi cũng có chỗ tốt.”

Ngươi bị như thế này làm sao ta có thể đi chứ? Dù gì thì ta cũng đã bái ngươi làm thầy.”

“Chuyện của ta không cần bất luận kẻ nào quan tâm.”

Linh Tôn lãnh đạm liếc nàng một cái, tự mình đứng lên, đứng vững dựa vào tường: “Ta sẽ không tiễn ngươi, lần này, chính ngươi từ Phù Quang rừng rậm đi ra ngoài đi.”

“Sư phụ….”

Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói. “Ngươi có thể không nhận ta làm thầy nữa, điều ta muốn làm đã hoàn thành, không nợ nần gì với bất cứ kẻ nào nữa.”

Linh Tôn vừa nói, từng bước từng bước đi về hướng nội thất. Nhìn cái bóng lưng cô tuyệt đó, Hoàng Bắc Nguyệt bỗng cảm thấy một nỗi phiền muộn mà trước đây chưa bao giờ có. Mới vừa rồi đánh một trận mặc dù không hiểu, nhưng rõ ràng nhìn bộ dáng bất bình thường của Linh Tôn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì? Từ năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng kia của Linh Tôn, nói thành thật, nàng cũng bị dọa sợ hết hồn. “Hắc hắc….”

Trong thân thể, Yểm đột nhiên nở nụ cười quỷ dị. Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày hỏi: “Ngươi cười cái gì? “Không có gì, ngươi bị thương, cũng không cho phép ta cười sao?”

Yểm rất châm biếm nói. Hoàng Bắc Nguyệt không thèm để ý tới hắn, có chút trầm ngâm, thấp giọng nói: “ Chẳng lẽ hắn bị tinh thần phân liệt hay sao?”

Yểm cười nói: “Mặc kệ thế nào, rốt cuộc có thể rời khỏi Quân Ly, đây quả là một chuyện tốt.”

“Ngươi sợ hắn như vậy, đương nhiên là sẽ vui rồi.”

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, vỗ vỗ lồng ngực có chút buồn bực. “Ai nói ta sợ hắn?”

Yểm lập tức phản bác. “Không sợ, tại sao mỗi lần gặp hắn, ngươi đều không dám nói tiếp nữa?”

Từ khi tới nơi này, Yểm rõ ràng kiệm lời hơn so với trước rất nhiều, có Linh Tôn ở đó, căn bản dù thế nào cũng không mở miệng nói chuyện. Nội liễm như vậy thật sự là không giống như Yểm trước đây luôn thích tranh cãi với nàng. “Hừ, chỉ có hắn là không muốn nói chuyện mà thôi.”

Yểm tự phụ nói. Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười, định xoay người đi thì Linh Tôn từ trong nội thất đi ra, thanh âm trầm thấp: “Bắc Nguyệt.”

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo mang vẻ hào quang rực rỡ. “Thú phong ấn trong Hắc Thủy Cấm Lao, ngươi còn chưa đạt tới Thất Nguyên Thiên thì không nên động đến nó”

. Yểm nặng nề “hừ”

một tiếng. Linh Tôn tiếp tục nói: “Nếu như hắn nhân cơ hội ngươi suy yếu mà phản kháng, ngươi có thể dùng Tỏa Hồn chuông tạm thời phong ấn hắn, chờ ta tới.”

“Nếu như ngươi không đến thì sao?”

Hoàng Bắc Nguyệt hỏi, đến lúc đó cách nhau vạn dặm, Linh Tôn làm sao biết Yểm chạy ra ngoài. “Nếu hắn xuất thế, tất sinh dị biến, bất kể ở nơi nào ta cũng sẽ tới, mặc dù ngươi không cần hấp thụ nguyên khí vào cơ thể, nhưng vì phong ấn hắn, ngươi cần hấp thụ nguyên khí để gia cố cho Hắc Thủy Cấm Lao.”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nghĩ đến chuyện sắp tới, có vài lời muốn nói.

Sau khi Linh Tôn nói xong, liền xoay người đi vào, không có gì để nói với đồ đệ duy nhất là nàng.
Bình Luận (0)
Comment