Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 524

Tất cả mọi người sửng sốt, mấy tên lính đánh thuê kia lập tức đi ra phía trước, cung kính nói:

“Thiếu gia, có người cả gan làm loạn, đả thương người của chúng ta.



“Hừ! Hắn còn không đem gia tộc Bố Cát Nhĩ chúng ta để vào mắt! Thật sự là ghê gớm!”

Nghe bên kia thêm mắm thêm muối cáo trạng, Hoàng Bắc Nguyệt có chút hoảng hốt, từ biệt năm năm, không ngờ ngày gặp mặt lại rới phải tình cảnh thế này.

A Tát Lôi đi tới, thấp giọng nói: “Vương, hình như là người rất có thế lực, ta cũng nghe ông nội nói qua, gia tộc Bố Cát Nhĩ cực kỳ hùng mạnh, có phải là chúng ta nên lùi một bước trước hay không? Đâu cần phải đắc tội người của đại gia tộc vào lúc này, càng thêm chậm trễ thời gian.



“Vương, là lỗi của muội.



A Lệ Nhã sắc mặt trắng bệch nghẹn ngào nói, trong lòng thật sự áy náy, chỉ vì nàng nên mới gây ra chuyện.

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay lau đi vệt nước bên khóe mắt nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, có ta ở đây.



Vừa nói, thân thể lười biếng cũng chuyển hướng quay về phía cầu thang, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ ngước, nhìn theo bóng dáng một thiếu niên anh đang từ từ bước xuống.

Mới cách năm năm, Lạc Lạc đã trưởng thành tới nỗi nàng xém chút không còn nhận ra, vẫn là thân hình cứng cáp, vẫn là gương tuấn tú như xưa, nhưng thiếu vài phần nhu hòa vốn có, lại nhiều hơn vài phần lạnh lùng nghiêm nghị đầy cao quý.

Hắn mặc một thân trường bào màu xám tinh xảo, bên hông lộ ra đoản kiếm khảm bảo thạch, trên chân đi một đôi giày da hươu, thiếu niên năm nay đã tròn mười tám, cao lớn mạnh mẽ, khí chất cũng trầm ổn không ít.

Lạc Lạc nhìn thoáng qua bên này, đột nhiên chạm phải cặp mắt sáng rỡ của Hoàng Bắc Nguyệt, giật mình một cái, liền bước về phía đó.

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi yên một chỗ không hề động đậy, nắm tay chống lên bàn, động tác kia có chút uể oải cao ngạo, dường như căn bản không đem vị thiếu gia của đệ nhất gia tộc thiếu gia này để vào mắt.

Những người khác trong tửu lâu nhìn thấy nàng có động tác như vậy, cũng âm thầm toát mồ hôi hột thay nàng, mới vừa rồi Hoàng Bắc Nguyệt nói một câu, khiến cho những tên lính đánh thuê luôn coi bốn biển là nhà có ấn tượng tốt với nàng, cho nên bấy giờ cũng không có bao nhiêu người hy vọng nàng bị làm sao.

Bởi vậy xung quanh đã có người lục tục nhỏ giọng xì xào bàn tán: “Rõ ràng là gia tộc Bố Cát Nhĩ mấy người gây sự trước, giờ lại còn vu khống cho người, thật sự là không biết xấu hổ!”

“Đúng vậy, là người của gia tộc Bố Cát Nhĩ thì có thể đổi trắng thay đen sao? Muốn ỷ đông hiếp yếu sao?”

Mấy tên lính đánh thuê gây sự bên gia tộc Bố Cát Nhĩ nghe được tức đến mặt mũi đỏ bừng, trợn mắt hướng về phía người nói chuyện, quát to: “Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Có tin chúng ta… ”

“Đủ rồi!”

Lạc Lạc đi được nửa đường đột nhiên trầm giọng mở miệng, vốn chỉ biết mấy người này đã gây ra chuyện, vừa rồi thấy đối phương có một cô bé thút thít đứng ở nơi đó, hắn biết ngay là xảy ra chuyện gì.

Bây giờ nghe được người chung quanh nghị luận, trong lòng càng thêm chắc chắn! Mấy tên lính đánh thuê kia lập tức im bặt, cúi đầu đứng ở trước mặt hắn, Lạc Lạc lạnh lùng quét mắt qua bọn họ, nói: “Trước khi ra ngoài ta nói như thế nào? Nếu không nghe lời của ta, thì còn đứng ở đây làm gì, cút đi!”

“Thiếu gia!”

Đám lính đánh thuê lập tức quỳ xuống: “Xin thiếu gia minh giám, chúng ta cũng là vì gia tộc Bố Cát Nhĩ…”

“Dám lấy gia tộc Bố Cát Nhĩ làm cớ gây sự, đã là tội danh không thể tha thứ, nếu không cút khỏi đây, cũng đừng trách ta không nói nể tình!”

Lạc Lạc lạnh lùng ra lệnh không cho phép có người phản kháng.

Trong nháy mắt mấy tên kia mặt xám như tro tàn, ngẩng đầu oán hận nhìn thoáng qua đám người Hoàng Bắc Nguyệt, liền vội vàng đứng lên, không dám lề mề dù chỉ một khắc, cùng nhau chạy biến! Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt dưới mặt nạ hơi cong lên, thật sự là kẻ sĩ ba ngày không gặp, đã phải nhìn bằng con mắt khác xưa!
Bình Luận (0)
Comment