Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 562

Hắn giống như là Tu La đi ra từ trong địa ngục vậy, toàn thân tỏa ra hơi thở khát máu, khiến cho bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần.

Đôi mắt vô thần không nhìn thấy gì, hắn vẫn âm trầm tiến về phía trước, giống như tất cả những ai dám cản đường hắn, hắn sẽ giết sạch! “Tên kia, lại bắt đầu…”

Mạnh Kỳ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Hồng Liên bên cạnh.

Trên mặt Hồng Liên thoáng hiện nét đau lòng, thấp giọng nói: “Mỗi lần như vậy, hắn lại giống như một đầu dã thú cô độc, không có tình cảm, chỉ biết giết chóc.”

Mạnh Kỳ Thiên sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới một Hồng Liên luôn luôn cuồng vọng tự đại cũng có lúc cảm tính như vậy, không khỏi nở nụ cười: “Dã thú chỉ có thể cùng dã thú làm bạn, cho nên hắn chỉ có thể cùng một con dã thú như ngươi ở chung.”

Hồng Liên quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, cái con người này không biết là đang khen nàng hay là đang chê cười nàng đây! Nhưng chẳng sao, những lời như vậy, nàng thích nghe! Dã thú chỉ có thể cùng dã thú ở cùng một chỗ, nàng và Mặc Liên, đều là dã thú! “Thực lực của Mặc Liên các hạ quả thật là sâu không lường được.”

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười khen một tiếng, thanh âm từ tính của thiếu niên rất dễ dàng làm cho trái tim của các thiếu nữ đập thình thịch.

Thực lực của hắn, ngay cả Yểm cũng không nhịn được mà phải than thở, như vậy có thể thấy được hắn là một cao thủ có thiên phú đến cỡ nào, năm năm trước đã lợi hại như vậy, năm năm sau, sợ rằng còn mạnh hơn.

Ánh mắt Mặc Liên chuyển sang nàng, ánh mắt vô thần, nhưng thần sắc giữa mi tâm lại lạnh như băng.

Hoàng Bắc Nguyệt đi lên phía trước cười nói: “Nếu con đường đã thông, vậy chúng ta mau chóng đi vào thôi.”

Sau khi mười hai đầu Linh thú bị tiêu diệt, cửa động thoáng đãng lập tức lộ ra.

Đây là một con đường núi âm u nhỏ hẹp, vừa sâu lại vừa tối, cái gì cũng không nhìn thấy, thật không biết bên trong có còn nguy hiểm gì đang ẩn núp hay không.

Hoàng Bắc Nguyệt can đảm cẩn trọng, vừa đi vào liền dùng thần thức quan sát chung quanh, lại lấy ra một viên đá phát sáng từ trong nạp giới ra.

Ánh sáng mờ mờ chiếu lên vách đá lồi lõm, bên tai văng vẳng tiếng nước tí tách nhỏ xuống, trên tảng đá phủ kín một tầng rêu xanh êm mịn.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Liên vừa mới đuổi kịp, dưới ánh sáng của đá phát sáng, gương mặt tái nhợt của hắn lại càng lộ ra vẻ âm hàn khủng bố, hơn nữa trên người luôn tỏa ra một loại khí tức giết chóc, khiến cho người phía sau không dám đuổi theo.

“Nơi này có rất nhiều cơ quan, cẩn thận một chút.”

Nàng thản nhiên mở miệng.

Hai mắt của hắn không nhìn thấy gì, mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng lại khó lòng phòng bị đối với các loại cơ quan.

Hoàng Bắc Nguyệt nói xong liền xoay người đi lên phía trước.

Mặc Liên ngẩn ra, hơi nghiêng đầu, giống như đang tỉ mỉ phân biệt thanh âm của nàng.

Chân mày hắn hơi nhướng lên, trên khuôn mặt lạnh lùng chợt ánh lên một tia vui mừng rất nhạt, sau đó tăng nhanh cước bộ đuổi theo.

“Nguyệt…”

Thanh âm vừa mới ra khỏi miệng, hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu cảm thụ chung quanh, chân mày gắt gao nhíu chặt.

Không đúng, phía trước không có ai.

Trong bầu không khí âm lãnh có một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua, nhưng trong gió lại không có hơi thở của bất luận kẻ nào, thậm chí một chút nguyên khí ba động cũng không có.

Một khắc trước, hắn vẫn cảm giác được hơi thở của nàng, vẫn trong trẻo lạnh lùng như lúc xưa.

Nó giống như có một tảng đá lớn đánh lên ngực của hắn vậy, đánh đến mức trời rung đất chuyển, thế nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ đột nhiên an tĩnh lại.

Biến mất, lại biến mất… Cảm giác mất mát chợt trào lên trong lòng, hắn không thể miêu tả được cái loại tâm tình này, chỉ có thể dùng cặp mắt vô thần nhìn về phía trước, nếu như có thể thấy được, có lẽ hắn đã biết được những chuyện tình vừa mới phát sinh.
Bình Luận (0)
Comment