Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 572

Sắc thái mê ly trong mắt dần dần tản đi, từng tia sáng lấp lánh nổi lên, trong màu tím đau thương bức bối đột nhiên tràn ra ánh hào quang rạng rỡ chọc phá bóng tối.

Giơ tay nhẹ nhàng nâng mặt của nàng, nhìn thật kỹ một lần, ngay sau đó khẽ giọng nói: “Quả thật là nàng sao?”

“Nếu không thì còn có ai?”

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng mắt nhìn hắn, hơi mang một tầng tiếu ý.

Phong Liên Dực giơ tay, ấn nhẹ vào môi của mình, tiếu ý bên khóe miệng có chút say sưa, “Cảm giác của ta không được chân thực lắm, liệu có thể…”

“Không thể!”

Hoàng Bắc Nguyệt không chờ hắn nói xong, liền từ chối một cách quyết đoán, hất cái tay đang đỡ mặt mình của hắn ra, sau đó xoay người đi.

Phong Liên Dực bị tổn thương mà nhìn bóng lưng của nàng, thật đúng là quyết đoán tuyệt tình, không hề có chút dịu dàng nào, tính cách này, giống y như đúc với 5 năm trước! Chẳng qua, đã có một chút thay đổi, 5 năm trước nàng rất bài xích hắn, căn bản không muốn đến gần hắn, mà hiện tại, nàng tốt xấu gì cũng đã chủ động đến hôn hắn rồi.

“Nàng đến đây.



Phong Liên Dực kéo tay của nàng, mang nàng vào trong đình, ngồi xuống bên cạnh đàn, tự mình nối lại dây đàn bị đứt, sau đó đầu ngón tay gảy vào dây đàn, từng chuỗi âm phù động lòng người tuôn chảy ra ngoài.

Tương tư tình tràng, đô phó dao cầm trung.

Nguyệt như câu, nhân diện đào hoa.

(Nỗi lòng tương tư, gửi gắm trong đàn ngọc Trăng như lưỡi liềm, mặt người tựa đào hoa) Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào tấm đệm an tĩnh lắng nghe, dáng vẻ hắn đánh đàn nhìn từ bên hông trông rất yêu nghiệt, sơ sẩy một chút là sẽ bị câu mất hồn phách ngay.

Bàn tay phía dưới tay áo nhẹ nhàng cầm lấy ngọc tiêu của Huệ Văn trưởng công chúa để lại, ngón tay vuốt ve bức vẽ tinh xảo ở phía trên, nhớ tới cái đêm của 5 năm trước, cầm tiêu hợp tấu, lại chưa từng gặp mặt.

Nàng tràn ngập tò mò với người đánh đàn đó, không biết là người thế nào mới có thể đàn ra giai điểu uyển chuyển triền miên kia.

Quả nhiên, chỉ có người như hắn mới có nỗi lòng như vậy đi.

Hoàng Bắc Nguyệt giơ ngọc tiêu, để ở bên môi, nhẹ nhàng thổi vang, tiếng tiêu vi vu thanh thoát phiêu lên cùng tiếng đàn, lưu chuyển quấn lấy nhau, bồi hồi nỉ non.

Đôi mắt Phong Liên Dực run lên, hơi ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một cái, thầm hiểu mà cười, không cần giải thích quá nhiều, trong lòng đã rõ ràng tất cả.

Một khúc cầm tiêu vang lên trong gió, ở trong loạn thế rối ren, lại không cách xa lòng người.

“Nghe xem, vương lại bắt đầu đánh đàn rồi, chắc là lại ở trong huyễn cảnh rồi đi.



Trong một viện tử khác, thiếu nữ đuôi cáo A Ly và mấy cô gái ngồi cùng nhau, nghe thấy tiếng đàn liền ngẩng đầu lên nghe một cách say sưa.

“Vương thật đáng thương, ngày nào cũng lặp lại cảnh mộng thế này, nhất định rất đau khổ đi?”

Một thiếu nữ lẩm bẩm nói.

“Huyễn cảnh thì mỹ lệ, nhưng sau khi huyễn cảnh biến mất, chính là nỗi thất vọng vô tận, không biết trong huyễn cảnh của vương, đã nhìn thấy ai?”

“Nhất định là người trong lòng của vương, từ sau khi vương từ Nam Dực quốc trở về, thì cứ luôn đánh khúc nhạc này, đó là cô gái như thế nào đây? Thật ngưỡng mộ nàng ta.



“Nghe nói công chúa Anh Dạ của Nam Dực quốc và vương là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, công chúa Anh Dạ là mỹ nhân được công nhận trên đại lục, có lẽ chính là nàng ta.



A Ly khẽ nhíu khuôn mặt xinh đẹp nói: “Anh Dạ công chúa dù có xinh đẹp, cũng chỉ là người bình thường mà thôi, làm sao xứng với vương của chúng ta được?”

Mấy thiếu nữ đều ngẩn ra một chút, rồi sau đó gật đầu: “Cũng phải, cô gái có thể đứng ở bên cạnh vương, nhất định phải đủ cường đại! Bọn họ phải sóng vai nhìn thiên hạ, quyết không thể là một con chim non để vương bảo vệ!”

“Nghe xem, hình như có tiếng tiêu?”

A Ly đột nhiên nói, nghiêng tai lắng nghe.
Bình Luận (0)
Comment