Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 653

“Này này, ngươi lớn tiếng như vậy, ta chỉ là bị phong ấn, cũng đâu phải chết rồi! Nghe thấy là chuyện bình thường, ta còn chưa nói ngươi làm ồn ta nghỉ ngơi đấy!” Yểm bất mãn nói.

“Hô, vài ngày không đánh, ngươi được thể làm càn có phải không? Ta đang lo nguyên khí nhiều quá mấy ngày này không biết đánh ai cho đỡ ngứa tay, không bằng lấy để tăng cường phong ấn nhé!”

Yểm lập tức ngậm miệng, trốn ở nơi sâu nhất trong hắc thuỷ cấm lao, không bao giờ… nhiều chuyện nữa.

Bớt đi yểm bô bô nói, trong lòng tuy rằng an tĩnh, nhưng nhìn bóng lưng của Phong Liên Dực, nàng vẫn là không biết nên mở lời như thế nào.

Suy nghĩ một chút, đã nói đến mức này rồi, nàng cũng biết không cần nói thêm gì nữa, nàng nên quay về thôi.

Vừa định xoay người, Phong Liên Dực bỗng nhiên lại lên tiếng nói: “Nguyệt, ta vẫn muốn cưới nàng!.”

Hoàng Bắc Nguyệt ngạc nhiên, nói: “Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng.”

Chiếc lá khô vàng trên cành liễu lướt qua mặt sông, từ hướng đông thổi tới một làn gió nhẹ.

Phong Liên Dực nói: “Nàng không thể vì ta mà từ bỏ tự do, vậy ta vì nàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế, thế nào?”

Nghe hắn nói thản nhiên như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt lại ngây ngốc tại chỗ, trong thoáng chốc cũng nói không ra một câu, trong lòng tuôn lên nỗi chua xót khó tả.

“Chàng thật ngốc!” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, sau đó nhấc chân lao về phía hắn, thoáng cái làm hắn ngã nhào ở bờ sông, bầy chim nước đang kiếm ăn trong đồng cỏ bên sông thoáng cái đã bị dọa cho bay lên.

Phong Liên Dực cười rộ lên: “Ngốc? Vậy nàng có thích không?”

“Thích!” Hoàng Bắc Nguyệt lớn tiếng đáp lại, cúi đầu mạnh dạn cắn môi hắn một cái.

Phong Liên Dực ngẩng đầu, ấn giữ đầu của nàng, đang tham lam lưu luyến môi nàng, bỗng nhiên một tiếng động không hài hoà xông đến.

“Điện hạ ——!”

Thân thể hai người cùng lúc cứng đờ.

Vũ Văn Địch nhìn thấy ngựa được buộc ở bên cạnh cây liễu nên chạy tới, tốc độ của hắn rất nhanh, thoáng cái đã xuất hiện, mắt nhìn thấy cảnh không hài hòa ở trên cỏ.

Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú tức tốc đỏ lên, nhìn vậy chứ Vũ Văn Địch là một gã đơn thuần, hắn đến tuổi này nhưng chưa từng có hành động thân mật với nữ nhân như vậy.

Huống chi ——

Tề vương nhà bọn họ lại đang bị Bắc Nguyệt quận chúa đè ở bên dưới!

Cái này, khác hẳn với tranh XX mà hắn đã xem, chẳng lẽ lão già bán tranh XX kia lại lừa hắn? Vậy không phải dạy sai con em thế hệ sau sao!

Nhìn cảnh này, Vũ Văn Địch mắt cũng đăm đăm, cả người cứ như thế ngây ngốc, trên mặt lúc thì đỏ, lúc thì xanh.

“Khụ khụ ——” Phong Liên Dực ho nhẹ hai tiếng, thoáng không vui mà nhắc nhở thuộc hạ của hắn: Xem đủ chưa hả!

Vũ Văn Địch hồi thần, lập tức đỏ mặt xoay người đi, ngồi tự kỷ phía dưới tàng cây, con ngựa đen buộc ở gốc cây nhìn hắn có chút thông cảm.

Làm ngựa tốt ghê, có thể quang minh chính đại mà nhìn!

“Làm sao vậy?” Phong Liên Dực đỡ Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, vô cùng bất mãn hỏi.

Chuyện tốt ngàn năm có một như vậy lại bị hắn quấy rầy, ai mà vui vẻ được!

Hoàng Bắc Nguyệt lại rất thoải mái, khóe miệng cười cười, trong tư tưởng của nàng lúc nam nữ đang thân thiết ôm hôn bị người ngoài nhìn thấy cũng chẳng có gì đáng ngại, nàng từ nhỏ sống ở phương tây, chuyện như vậy sớm đã không còn lấy làm lạ.

Bọn họ không ngại, Vũ Văn Địch kia tại sao lại xấu hổ tới mức đầu không nhấc lên nổi như vậy?

Vũ Văn Địch cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Còn không phải là vì chuyện của ngài sao, công chúa Anh Dạ kia đã tìm tới cửa, ta làm thế nào chống đỡ được?”

Tiếng của hắn tuy nhỏ, nhưng hai người ở đây đều là cao thủ, tự nhiên đều có thể nghe thấy.
Bình Luận (0)
Comment