Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 682

Gương mặt của Thiên Đại Đông Nhi có chút đỏ lên, thở dài nói: “Ta vẫn luôn một mực cố gắng, tất cả chỉ vì hy vọng một ngày nào đó, ngươi có thể nhìn ta với cặp mắt khác.”

“Cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt dường như không nghe được rõ ràng nên phải ngẩng đầu lên hỏi lại, dù sao miệng vết thương hiện tại rất đau, điều đó đã ảnh hưởng một ít đến thần trí của nàng.

“Không có gì.” Thiên Đại Đông Nhi làm như không có việc gì lắc lắc đầu, sau đó như nghĩ tới cái gì, liền hỏi: “Ngươi có quen biết với Vương của Tu La thành?”

Hoàng Bắc Nguyệt không có phủ nhận, chỉ mỉm cười gật đầu.

Thiên Đại Đông Nhi cúi đầu suy nghĩ, nói: “Chẳng lẽ hiện tại Tu La vương không có ở trong Tu La thành mà đang ở bên ngoài?”

Nha đầu này thật thông minh, nếu để cho nàng đoán tiếp không chừng nàng sẽ đoán ra được mọi thứ, cho nên Hoàng Bắc Nguyệt liền đứng lên nói: “Mau rời khỏi nơi này đi, động tĩnh vừa rồi có lẽ sẽ đưa người của Tu La thành tới đây đấy.”

Thiên Đại Đông Nhi ngẫm lại thấy cũng đúng, dù gì bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để đoán già đoán non. Nàng vừa định cất bước lại thấy Hoàng Bắc Nguyệt khập khiễng mà đi, bởi vậy liền vươn tay ra nói: “Để ta đỡ ngươi.”

Ở nơi này tốt nhất không nên gọi Triệu Hoán thú ra, nếu gây động tĩnh quá lớn sẽ dễ dàng bị người phát hiện, cho nên cứ đi bộ là tốt nhất.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không từ chối, vươn tay nắm lấy tay của Thiên Đại Đông Nhi, hai người chậm rãi từ trong vực sâu đi ra ngoài.

********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********

Trong Tu La thành…

Vị Ương kéo theo đuôi rắn thật dài, một đường đi về phía đại điện mà Huyền Xà Âm Hậu đang ở.

Bên ngoài đại điện có không ít thiếu nữ có đuôi dài hoặc những đặc điểm của loài thú đang quỳ, vừa nhìn thấy nàng, tất cả đều cúi đầu hành lễ.

“Vị Ương tôn thượng, xin người hãy đi vào khuyên nhủ Âm Hậu bệ hạ đi, bệ hạ lại đau lòng nữa rồi.” Một thiếu nữ nói.

Vị Ương phất phất tay, nói: “Các ngươi đều lui xuống đi.”

“Vâng!” Nghe được lời của nàng, đám thiếu nữ mới dám cúi đầu, cung kính lui xuống.

Vị Ương chậm rãi đi vào, trong đại điện chỉ có ngọn đèn dầu mờ mờ, không gian bên trong gần như đều chìm vào bóng tối, chỉ có bên cạnh cái giường mà Âm Hậu đang nghỉ ngơi mới có một dãy nến nhỏ. Trong ánh nến u ám, nửa người trên thướt tha của Huyền Xà Âm Hậu như ẩn như hiện, còn chín cái đầu rắn quỷ dị khủng bố thì đã bại lộ dưới ánh nến, phát ra từng tiếng “tê tê” hung dữ.

Nghe được tiếng người vào, Huyền Xà Âm Hậu lập tức đứng lên, trong thanh âm mang theo vài phần vui vẻ hỏi: “Là Dực nhi của ta trở về sao?”

“Âm Hậu, là ta.” Vị Ương bình tĩnh lên tiếng.

Cảm giác thất vọng thật lớn xuất hiện khiến Huyền Xà Âm Hậu có chút tức giận: “Ngươi tới làm cái gì? Không phải ta đã nói bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào quấy rầy ta hay sao?”

Vị Ương đi tới bên mép giường quỳ xuống, lần theo ánh nến nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Âm Hậu, nói: “Vừa rồi ta đã sai ma thú bảo vệ đi ra ngoài mang vương trở về, tuy lúc đầu nó không chịu, nhưng vừa nãy ta phái người sang đó giám sát thì thấy nó đã biến mất, chắc là đã đi ra ngoài tìm rồi.”

Huyền Xà Âm Hậu nghe xong cũng không có vui vẻ lên được bao nhiêu, gương mặt vẫn mang theo nét buồn bực như cũ, trong đó còn có vài phần lạnh lẽo, giống như không hề tin tưởng con ma thú bảo vệ kia.

“Nó đi ra ngoài thì có ích lợi gì? Dực sẽ không theo nó trở về đâu. Nếu lúc này Lệ Tà thức tỉnh, để hắn đi còn nắm chắc hơn.”

Vị Ương nói: “Ma thú Vương tộc phải đợi sau khi vương cử hành lễ đăng cơ thì mới có thể tỉnh lại, nếu Lệ Tà đại nhân tự mình đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây ra một hồi đại nạn.”

“Con ma thú kia đi ra ngoài kia có năng lực như thế nào? Mà cho dù có đem được Dực trở về đi nữa, hắn cũng sẽ rời đi tiếp mà thôi.” Âm Hậu hết sức không vui nói.

Vị Ương nhìn nàng, âm thầm suy nghĩ, hàm răng trắng tinh hơi dùng sức khiến đôi môi mềm mại hiện lên một loạt dấu răng nhợt nhạt.
Bình Luận (0)
Comment