Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 685

Trong tiếng khóc kia chứa đựng bao nhiêu nỗi khổ tâm chua xót, lo lắng không yên, nghe được chỉ thấy trong lòng rung động.

“Vì sao bây giờ huynh mới đến? Huynh đã đồng ý sẽ mang ta đi khỏi nơi này mà!”

“Thật xin lỗi.” Hối tiếc cùng ân hận hoá thành một tiếng thở dài.

Trong mắt đen hiện lên một tia đau khổ nồng đậm. “Ta đã tới chậm.”

Không nghĩ tới nhoáng lên một cái đã hơn mười năm, thời gian thật sự trôi rất nhanh.

Âm Hậu từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, tỉ mỉ nhìn mặt hắn: “Huynh không hề thay đổi chút nào, vẫn là bộ dáng như trước kia.”

“Muội cũng không có thay đổi.” Linh Tôn nghiêm túc nói.

“Ta—” vẻ mặt Âm Hậu buồn bã, một tay ra sức kéo váy của chính mình, còn một tay đen tám cái đầu rắn dữ tợn kia ngăn cản: “Ta đã thay đổi rất rất nhiều.”

Linh Tôn thương tiếc sờ một chút mái tóc dài của nàng, thấp giọng nói: “Ta sẽ làm cho muội trở lại như cũ, rất nhanh thôi.”

Trong mắt Huyền Xà Âm Hậu hiện lên nồng đậm sợ hãi cùng vui mừng, nếu là lời của người khác nàng sẽ vô cùng hoài nghi, nhưng do Quân Ly ca ca nói ra, cho tới bây giờ nàng luôn luôn tin tưởng tuyệt đối!

Cho dù nhiều năm như vậy hắn chưa tới, nàng cũng vẫn tin tưởng hắn nhất định sẽ đến!

Quả nhiên, hiện tại không phải hắn đã đến đây rồi sao?

“Thật vậy không? Quân Ly ca ca, ta có thể quay trở lại hình dáng trước kia sao?” Âm Hậu lúc này, có một chút giống như một thiếu nữ ngây thơ, ở trước mặt huynh trưởng có thể mặc sức làm nũng.

Linh Tôn gật gật đầu, khóe miệng có chút ý cười: “Ta đã bao giờ lừa gạt muội sao? Chỉ cần ta nhờ đến nàng.”

“Nàng? Là ai?” Âm Hậu có chút nghi ngờ hỏi.

Linh Tôn hơi nheo mắt lại, trong con ngươi tối đen, có một tia màu đỏ nhanh chóng lướt qua, không ai chú ý tới.

“Hoàng Bắc Nguyệt.”

“Hoàng Bắc Nguyệt!” Huyền Xà Âm Hậu bỗng nhiên cao giọng nói.

Linh Tôn nhìn về phía nàng hỏi: “Muội đã gặp qua nàng ta sao?”

Âm Hậu gật gật đầu, trên mặt mang theo hận ý nồng đậm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là đứa nhỏ của hắn cùng tiện nhân kia!”

“Nàng ta quả nhiên đã tới Tu La thành.” Cũng không ngoài dự đoán của Linh Tôn, năm năm ở chung, tính cách của Hoàng Bắc Nguyệt hắn còn có thể không biết sao?

Tu La thành là một nơi thần bí, chỉ cần có cơ hội, nàng chắc chắn sẽ xông vào một lần, tính cách của nàng luôn mạnh mẽ cương quyết như vậy, rất giống hắn năm đó.

Nói đến Hoàng Bắc Nguyệt, Huyền Xà Âm Hậu liền không nhịn được lửa hận trong lòng, tức giận đến cả người phát run: “Hừ! Tiểu yêu tinh này cùng với mẫu thân của nó giống nhau! Loại phụ nữ lẳng lơ chuyên đi câu dẫn nam nhân! Dực nhi của ta, lại đi cùng nàng ta.”

“Phong Liên Dực?” Linh Tôn dường như có chút ngoài ý muốn, nhiều năm qua, chứng kiến Hoàng Bắc Nguyệt từ một tiểu cô nương mười hai tuổi trở thành một thiếu nữ, còn chưa bao giờ thấy nàng có tình cảm đặc biệt với một nam nhân nào.

Vẫn luôn nghĩ nàng là một người máu lạnh vô tình, năm năm ở trong Phù Quang rừng rậm, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chuyện Phong Liên Dực xảy ra như thế nào?

“Nàng cùng Dực nhi hẹn ước cả đời ở Tu La thành, ta tuyệt đối không cho phép bọn họ sống cùng một chỗ! Quân ly ca ca, huynh nhất định phải giúp ta! Ta không muốn đứa nhỏ của ta và nữ nhi của tiện nhân kia ở gần nhau!” Âm Hậu vẻ mặt khẩn cầu nhìn Linh Tôn.

Nghe được việc Hoàng Bắc Nguyệt và Phong Liên Dực định ở lại Tu La thành suốt đời, trong mắt loé lên một tia lãnh ý, trong lòng không hiểu vì sao có chút phức tạp hiện lên.

“Đương nhiên.” Linh Tôn lạnh lùng mở miệng, màu đỏ sậm trong đáy mắt như ẩn như hiện.

Huyền Xà Âm Hậu lúc này mới chú ý màu sắc kì lạ trong mắt hắn, không khỏi tò mò hỏi: “Quân ly ca ca, mắt của huynh —“
Bình Luận (0)
Comment