Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Khóe môi tái nhợt của Hoàng Bắc Nguyệt hơi động, thân thể phải dựa
vào Tiểu Hổ mới có thể miễn cưỡng đứng vững, Tiểu Hổ ô ô kêu nhẹ, cảm
thấy có chút buồn bã, nó còn chưa trưởng thành, nếu không tình huống bây giờ đã khác!
Mặc dù Mộc Thương bị Vị Ương chặt đứt một cánh tay, nhưng đối với
mệnh lệnh của nàng cũng không dám cãi lời, chậm rãi đi tới, có thể thấy
được địa vị của Vị Ương trong Tu La thành không hề thấp.
Thế giới này, toàn bộ đều phải dùng thực lực để nói chuyện.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Mộc Thương đến gần, cũng không có phản kháng,
vỗ vỗ đầu của Tiểu Hổ, rồi đưa nó và Băng Linh Huyễn Điểu vào trong
không gian linh thú.
“Không ngờ được chú thuật sư bây giờ lại vô dụng như vậy.” Mộc Thương nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, cảm thán một tiếng, rồi vung tay, mấy con Chức
Mộng thú từ trong áo choàng màu xám rộng thùng thình của hắn bay ra
ngoài, ló đầu ra nhìn xung quanh Hoàng Bắc Nguyệt.
Chức Mộng thú trưởng thành này trên đầu có nhiều đốm nhỏ loang lổ,
không giống với Chi Chi màu thuần khiết, còn có con chỉ có một mắt mọc ở trên đầu, miệng rộng, răng nanh cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng chủ yếu
cọng hành trên đầu màu đen chứ không phải là màu xanh lục.
“Thật xấu! Vẫn là Chi Chi nhà chúng ta tốt nhất.” Hoàng Bắc Nguyệt
lạnh lùng châm chọc một câu, trước kia cảm thấy bộ dạng của Chi Chi rất
là xấu, nhưng nhìn qua những con này, thì trong chủng loại Chức Mộng thú nó nhất định là phong hoa tuyệt đại.
Nghe nàng nói châm biếm như vậy, mấy con chức mộng thú kia đều lộ ra
vẻ mặt hung dữ, hướng về phía nàng nhếch miệng kêu lên những âm thanh
quái dị, liên lục không ngừng rất chói tai!
Mộc Thương bày ra một thế đứng, những con Chức Mộng thú nhao lên,
nhằm vào vết thương chảy máu trên người nàng điên cuồng cắn xé.
“Ha ha ha ——” Vị Ương vừa nhìn thấy cảnh này, thoải mái vỗ tay cười
ha hả, nói: “Mộc Thương ngươi thật tốt, cho phép ngươi sử dụng Chức Mộng thú với nàng, ngươi làm cái gì vậy?”
Mặt Mộc Thương không chút thay đổi nói: “Cách này vô cùng đau đớn,
khiến nàng lâm vào tình trạng bị hôn mê, rồi tự nhiên sẽ nằm mơ.”
“Biện pháp hay!” Vị Ương khen ngợi một tiếng, nhìn vẻ mặt đau đớn của Hoàng Bắc Nguyệt đang cố sắc chịu đựng, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức vui sướng!
Trong hang động tràn ngập mùi máu, những con Chức Mộng thú này phát
ra tiếng kêu quái dị, mà Hoàng Bắc Nguyệt lại cắn răng chịu đựng một
tiếng cũng không bật ra, cho đến lúc đau đến nỗi không còn cảm giác mới
từ từ ngất đi.
Vị Ương đi lên phía trước, Chức Mộng thú thấy nàng tới, sợ tới mức né tránh hết ra, trốn ở dưới áo choàng của Mộc Thương.
Vị Ương dùng đuôi rắn quét qua nàng một chút, chắc chắn nàng đã ngất
rồi, mới cuộn lấy cơ thể nàng giơ lên cao, từ trong hang núi chậm rãi
rời đi.
Trong góc của hang động, bộ xương trắng lẳng lặng nhìn tất cả mọi
chuyện xảy ra, huyết mạch duy nhất của hắn phải chịu khổ mà hắn chỉ có
thể im lặng mãi mãi.
huyết mạch: dòng máu, đứa con.
Máu từ trên người Hoàng Bắc Nguyệt chảy xuống ở kẽ hở trên mặt đất
quanh co khúc khuỷu, chậm rãi chảy tới trên người của bộ xương trắng,
xuyên thấu qua quần áo, từ từ thấm vào bên trong bộc hài cốt.
Tóc đỏ trên đầu bộ xương trắng nhẹ nhàng rung động, xung quanh một chút gió cũng không có.
Mà Vạn Thú Vô Cương nằm bên trong nạp giới của Hoàng Bắc Nguyệt, cũng đột nhiên nhảy lên một cái, giống như nhịp tim đập, chậm rãi, một tia
hắc khí rất nhỏ gần như là không nhìn thấy, từ trên bề mặt hắc ngọc từ
từ lan toả ra những hoa văn ở giữa, như khói như sương, mỏng mạnh mờ ảo.....
Hắc khí từ trong nạp giới bồng bềnh tràn ra ngoài, ở đầu ngón tay
nàng quấn quanh vài vòng, sau đó liền theo ngón tay, tiến vào bên trong
ống tay.
Sự biến hoá rất nhỏ này nếu không tỉ mỉ nhìn chằm chằm nhìn cơ bản sẽ không nhìn thấy, cho nên Mộc Thương và Vị Ương cũng không hề phát hiện.