Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 737

Xung quanh có một chút gió không bình thường nổi lên, ban đầu chỉ là một cơn gió êm dịu nhẹ nhàng, mà bây giờ mỗi làn gió thổi tới bên người nàng đều giống như một lưỡi dao, cắt trên làn da của nàng có chút đau đớn.

“Tu La vương, chúng ta làm một thoả thuận, thế nào?” Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên mở miệng.

“Ngươi muốn thoả thuận cái gì?” Phong Liên Dực *từ chối cho ý kiến nói.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Nếu ta thắng ngài, ngài phải đưa thuốc giải kia cho ta.”

Lời của nàng vừa mới nói ra miệng, những người của Tu La thành cũng không **khách khí cười rộ lên.

#Ân: *từ chối cho ý kiến _ không trả lời.

**khách khí _ lễ độ.

Người đeo mặt nạ quỷ này điên rồi! Nàng có biết mình đang nói chuyện với ai hay không?

Đứng ở trước mặt nàng, là người vừa mới đăng cơ, hơn nữa còn vừa làm cho Vương tộc ma thú tỉnh lại, Tu La vương!

Không để ý đến sự cười nhạo châm chọc kia, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thẳng vào Phong Liên Dực, hỏi: “Như thế nào?”

“Nếu ta thắng thì sao?” Nhưng hắn ngược lại không hề chế nhạo nàng, cũng không từ chối.

“Tùy ý ngài!” Hoàng Bắc Nguyệt hào phóng nói!

“Ta muốn xem mặt của ngươi, đem mặt nạ lấy xuống.”

Trong lòng hơi rung động, lời nói lạnh như băng, không hiểu tại sao bên trong vẫn chứa một chút sự trêu trọc?

“Không thành vấn đề!” Khẽ cười một tiếng, nàng vẫn thẳng thắn đáp ứng, xem mặt một chút mà thôi, cũng không có gì to tát!

“Được.” Hắn cũng đồng ý, nâng tay lên, gió ở bốn phía đều tập trung lại đây, ngưng tụ ở trong tay hắn, biến thành một thanh phong chi kiếm!

Người của Tu La thành tự động rút lui sang hai bên, không dám đứng quá gần để tránh bị liên luỵ biến thành người vô tội, hơn nữa nếu hai người này bắt đầu quyết đấu, vậy cũng có nghĩa người bên ngoài không thể nhúng tay vào.

Đây là quy luật trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, tuy người của Tu La thành không coi trọng nó, nhưng cuộc chiến của Tu La vương, đương nhiên không thể làm cho hắn mất hết mặt mũi!

Mắt hai người đều tập trung nhìn chằm chằm đối phương, lần đầu tiên thấy người dám hướng Vương của Tu La thành khiêu chiến, cũng là lần đầu tiên thấy Tu La vương chấp nhận ra tay, chuyện thú vị như thế này làm sao có thể bỏ qua?

Trước mắt bỗng nhiên hoa lên, người đeo mặt nạ quỷ vừa rồi còn đứng ở kia chớp mắt liền biến mất không thấy!

Kia tốc độ cực kì nhanh, những cao thủ của Tu La thành cũng chỉ nhìn thấy bóng của Phong Liên Dực chớp nhoáng lên một cái, sau đó cái gì cũng không nhìn thấy nữa!

Nhanh! Tốc độ thật quá nhanh!!

Phong Liên Dực thản nhiên ngước mắt, không quay đầu lại, kiếm trong tay dài ra giống như có mắt, hướng phía sau vẽ một đường—

Vũ khí va chạm tạo lên tiếng động ‘leng keng’, một loạt những tia sáng ở trong không khí được vẽ lên!

Tàn lửa màu đỏ bay trong không khí, thân thể Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên lui lại phía sau, cúi đầu nhìn thoáng qua áo của chính mình, đã bị một lưỡi đao đâm xuyên qua làm mất một mảnh áo lớn, nếu đao này gần thêm nửa tấc thì đã đâm trúng nàng!

Nhanh! Ngoan! Chuẩn!

Kiếm pháp tốt!!

Nàng khẽ cười, thu hồi Tuyết Ảnh chiến đao, tạo một tư thế chuẩn bị khai chiến, hướng hắn ngoắc ngón tay.

Đó là động tác gì?

Người của Tu La thành nhìn thấy đều có chút không hiểu, giữa các đấu pháp của cao thủ, cho dù là triệu hoán sư hay võ đạo cao thủ, cũng chưa từng nhìn thấy ai có dáng vẻ kì quái như vậy.

Nhưng mà thông thể phủ nhận, một thân quần áo màu hồng, hơn nữa còn có mái tóc đỏ và mặt nạ quỷ kì quái, quả thực vô cùng đẹp!

Nàng không cần vũ khí, Phong Liên Dực cũng thu hồi lại phong chi kiếm, thản nhiên nhìn nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ quát một tiếng, thi triển kĩ xảo cận chiến, vừa nhanh, vừa hung ác đánh về phía hắn.

Thời điểm năm năm trước nàng lẻn vào phủ An Quốc công, hắn cũng có chút không địch lại được, nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác.

Nàng hung dữ, hắn ác hơn!

Hai lực lượng như vậy va chạm, mạnh mẽ khủng bố!

Áo trắng lay động trong gió như mây trôi, nhìn động tác như rất tao nhã, lại ẩn chứa mười phần sức mạnh!!
Bình Luận (0)
Comment