Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 791

Tuy rằng Mặc Liên sẽ không làm tổn thương tới nàng, nhưng nếu để cho bọn Hồng Liên phát hiện ra thì cũng không phải là chuyện tốt!

Nghĩ tới đây, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lấy mặt nạ quỷ từ trong nạp giới ra, tay còn lại thì túm lấy tay của Tiểu Đăng Lung, tới thời khắc nguy hiểm sẽ lập tức chạy thoát!

Tiểu Đăng Lung sống ở đây đã lâu, chắc chắn hiểu rõ đường đi nước bước trong này, hai người sẽ không lo bị bọn họ bắt được!

“Mặc Liên, ngươi lại muốn đi đâu đó?” Hồng Liên vừa mới nói xong cái gì, quay đầu lại định chia sẻ với Mặc Liên, ai biết vừa quay đầu, Mặc Liên lại mất hút!

Nàng nhìn quanh, khi phát hiện được thân ảnh của Mặc Liên, nàng thiếu chút nữa đã tức chết!

Người kia chẳng những không hề đi về phía trước mà còn đi ngược trở về lối cũ!

“Nơi đó có cái gì tốt ư?” Hồng Liên cũng xoay người đi về phía này. Nàng không tin trên đời này còn có đồ vật gì có thể hấp dẫn được sự chú ý của Mặc Liên!

Mặc Liên giống như một đứa trẻ lạc đường đi về phía con Song Dực Long, đến khi nghe thấy giọng nói của Hồng Liên, hắn lập tức dừng bước, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo chút cảm xúc không rõ, dường như còn ẩn ẩn lộ ra một tia sát khí.

Hắn không tiếp tục đi về phía Hoàng Bắc Nguyệt nữa mà xoay người, tiếp tục men theo con đường lát đá tiến về phía trước.

Hồng Liên bị hành động của hắn làm cho mơ hồ, chỉ đành lớn tiếng nói: “Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?”

“Đi.” Mặc Liên đáp lại một chữ ngắn ngủn.

Hồng Liên bĩu môi, tuy có chút tức giận nhưng vẫn nghe theo lời của Mặc Liên mà đi về phía trước.

Thấy ba người từ từ đi xa, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi dựa lên thân thạch thú thở dài một hơi.

“Bọn họ là ai vậy?” Dù biết đám người Hồng Liên đã đi xa, Tiểu Đăng Lung vẫn theo quán tính ép giọng xuống thật thấp, nàng biết những người đó chắc chắn không dễ chọc.

“Người của Quang Diệu Điện.” Không biết lần này bọn họ lại muốn làm gì đây, mỗi lần Quang Diệu điện có hành động đều liên quan tới Vạn Thú Vô Cương, lần này chắc hẳn cũng giống vậy.

Không biết tên Thánh Quân kia lấy tin tức này từ đâu ra nữa!

“Hai người kia chính là Hồng Liên và Mặc Liên đời này sao? Theo như ta thấy, thực lực của Mặc Liên rất mạnh.” Tiểu Đăng Lung nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, nói.

Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu, âm thầm bội phục Tiểu Đăng Lung, mới gặp lần đầu mà đã có thể phân biệt được thực lực của Hồng Liên và Mặc Liên.

“Hừ! Bọn họ tới nơi này, nhất định là vì bảo bối của cha!” Tiểu Đăng Lung không vui nói, sau đó xoay người đi về hướng khác: “Đi theo ta.”

Hoàng Bắc Nguyệt đuổi theo nàng, hai người vừa mới đi không bao lâu, tròng mắt của thạch thú hình rồng hơi đảo một chút.

Tiểu Đăng Lung đột nhiên khựng lại, nàng quay đầu đăm chiêu nhìn Song Dực Long, sau đó lại quay sang nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt.

“Sao vậy?” Gương mặt của một tiểu cô nương mười hai tuổi lại lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thế nào cũng có cảm giác quái dị!

“Không có gì!” Tiểu Đăng Lung cũng không giải thích, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, bọn họ đã tới trước guồng nước bên ngoài sơn trang, hai tay Tiểu Đăng Lung phát ra kết ấn phức tạp, guồng nước kia lập tức từ từ tách ra, nàng để cho Hoàng Bắc Nguyệt vào trước, còn mình thì cầm theo chỗ thuốc vừa hái lúc nãy, sau đó mới lách người tiến vào.

Bên trong vẫn giống y như đường hầm lúc trước, vừa dài vừa hẹp, sau khi đi vào không lâu, hai người lập tức đi tới gian nhà đá lúc trước.

Mùi máu tươi nồng đậm ập đến, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức dẫn đầu đi vào, chỉ nghe A Tát Lôi kêu lên một tiếng quái dị, sau đó vội ôm đầu chạy ra. Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy bèn giữ chặt hắn lại, sau đó hỏi:“Sao thế? Sao lại bị dọa thành cái dạng này, thật là không có tiền đồ!”

“Không phải đâu, vương, người xem nàng, nàng ấy…” Thấy nàng tới, A Tát Lôi lập tức yên tâm hơn một chút, hắn vội vàng chỉ về phía góc tối trong gian nhà đá, ý bảo Hoàng Bắc Nguyệt nhìn sang.a
Bình Luận (0)
Comment