Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 803

Editor: Thiên ÂnBeta: Mặc Quân Dạ Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cười không nói, trong lòng lại thầm nghĩ: Ngươi đoán đúng rồi đó! “Cái gì? Ngươi đã lấy được Vạn Thú Vô Cương rồi sao?” Hồng Liên kinh ngạc hô to, tuy không nhận được câu trả lời, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt không hề phủ nhận, nàng liền biết tám chín phần mười là người này đã nhanh chân tới trước, sau đó ôm được bảo vật vào tay! Thật đáng giận! Thánh Quân hai lần ba lượt giao chuyện cho nàng, ấy vậy mà lần nào nàng cũng không thành công, bây giờ còn thất bại nữa thì sau khi trở về nàng làm sao có thể ăn nói với Thánh Quân đây? “Vạn Thú Vô Cương là của ta! Ai cũng đừng mơ có thể cướp được!” Hồng Liên hoàn toàn bị chọc giận, nàng không thèm để ý đến vị kết giới sư là Tiểu Đăng Lung vẫn còn đứng một bên duy trì kết giới nữa mà gầm lên một tiếng, sau đó triệu hồi Thôn Thiên Hồng Mãng ra, ngọn lửa từ lòng đất trào ra mạnh mẽ thiêu đốt tầng ngục giam mỏng manh bằng ánh sáng. Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng hô to: “Tiểu Đăng Lung, mau rời đi!” Thấy tình hình như vậy, Tiểu Đăng Lung cũng biết bản thân không thể cứng rắn chống lại nên đã vội vàng xoay người bỏ chạy! Nàng vừa mới xoay người, Thôn Thiên Hồng Mãng lập tức há miệng hút một hơi thật mạnh, Vạn Vật Quang Lao kịch liệt run rẩy, sau đó nhanh chóng bị Thôn Thiên Hồng Mãng nuốt vào bụng, mà Tiểu Đăng Lung bên này chỉ mới chạy được vài bước cũng bị hút qua. “Á!” Nàng chỉ kịp hét thảm một tiếng thì đã bị Hồng Liên bóp cổ. “Nha đầu thối chết tiệt! Dám ám toán ta!” Ngón tay Hồng Liên dùng sức, thiếu chút nữa đã bóp đứt cổ của Tiểu Đăng Lung! “Buông nàng ra!” Hoàng Bắc Nguyệt dùng ánh mắt rét lạnh nhìn qua, thân hình nhoáng lên chuẩn bị đi cứu Tiểu Đăng Lung. Mạnh Kì Thiên sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được, hắn triệu hồi ra Độc Giác Thú, vèo một tiếng đã chặn trước người của Hoàng Bắc Nguyệt! Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám làm tổn thương nàng, sau này ta sẽ khiến Quang Diệu Điện phải trả giá gấp mười lần!” Mạnh Kì Thiên điều khiển Độc Giác Thú chặn nàng, còn vô số Thần thú thì đứng ở xung quanh nhìn họ như hổ rình mồi. Hồng Liên nhìn thoáng qua tình hình xung quanh, cũng biết hiện tại bên mình đang rời vào thế bất lợi, chỉ đành quay sang nháy mắt với Mạnh Kì Thiên một cái. “Nguyệt Dạ các hạ đã chiếm được Vạn Thú Vô Cương, hơn nữa còn sớm có chuẩn bị, đem Mặc Liên tôn thượng dẫn đi trước, thật giỏi cho một kế điệu hổ ly sơn!” Mạnh Kì Thiên cười lạnh nói. “Quá khen.” Hoàng Bắc Nguyệt không hề khiêm tốn nhận lấy lời khen, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bóp chặt cổ Tiểu Đăng Lung của Hồng Liên, âm trầm nói: “Thả nàng ra!” “Thả nàng ra thì ta được cái gì?” Hồng Liên ngạo mạn nói. Thật không ngờ nha đầu này lại nắm được một lợi thế để làm điều kiện trao đổi! Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Ta có thể thả ngươi đi!” “Không được, ta nhất định phải lấy được Vạn Thú Vô Cương.” Hồng Liên được voi đòi tiên đáp trả. “Đừng! Chủ nhân, ta thà chết cũng không muốn người giao Vạn Thú Vô Cương cho nàng!” Tiểu Đăng Lung gấp đến mức hai mắt đỏ ngầu, nếu hiện tại trong tay có một thanh đao, nàng nhất định sẽ tự sát ngay lập tức! Hồng Liên tức giận tát nàng một cái: “Câm miệng!” Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng nói: “Hồng Liên, mơ mộng cũng phải có mức độ của nó, ta đồng ý thả ngươi đi đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu ngươi còn không biết điều, được thôi, cùng lắm thì hôm nay chúng ta liều mạng đánh nhau, mọi người ai cũng đừng mong sống sót!” Hồng Liên không phải loại người dễ bị uy hiếp, Hoàng Bắc Nguyệt đã muốn liều mạng thì nàng cũng sẽ liều mạng! Chỉ có Mạnh Kì Thiên bên này vẫn giữ được bình tĩnh: “Được, Nguyệt Dạ các hạ nói lời thì phải giữ lấy lời.” “Đương nhiên!” Hoàng Bắc Nguyệt phất phất tay về phía sau, đám Thần thú đang bao vây xung quanh như nhận được tín hiệu, con nào con nấy đều nghe lời lui lại, làm lộ ra một con đường ở giữa. Một đám Thần thú nhưng lại ngoan ngãn nghe theo mệnh lệnh của một người, điều này thật sự là quá hiếm thấy, cho dù là một người tinh thông am hiểu mọi mặt như Mạnh Kì Thiên cũng phải lấy làm kinh hãi! Từ xưa đến nay, người có khí phách khống chế vạn thú như vậy quả thật là ít đến đáng thương
Bình Luận (0)
Comment