Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 819

“Ta sẵn sàng phụng bồi.” Vẻ mặt Chiến Dã tươi cười sảng khoái, phong thần tuấn lãng, khí chất khiến kẻ khác cảm phục.

“Ta nhất định tìm một cơ hội tốt lãnh giáo huynh một phen!” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, xoay người nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, cúi đầu nói: “Chiến Dã, mặc kệ ta là Hí Thiên hay Hoàng Bắc Nguyệt, ta vẫn luôn xem huynh là tri kỉ, bằng hữu tốt nhất!”

Chiến Dã ngẩn ra, trầm giọng nói: “Ta cũng vậy!” Trong lòng có chút chua xót, tuy nhiên, vậy là đủ rồi.

“Bắc Nguyệt!” Nhìn thấy nàng định đi, Chiến Dã liền lên tiếng gọi nàng lại: “Hôm nay xác thật Hi Hòa cô cô đã hồi kinh. Chỉ là Người không tiến cung, nhưng Người rất nhớ muội.”

Hoàng Bắc Nguyệt cười, vẫy vẫy tay rồi khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay lên trời cao.

Hôm nay ở cung Dục Tường không găp được công chúa Hi Hòa, nàng cũng đã đoán được. Chắc là Người không muốn tiến cung để gặp Hoàng Thượng, mà cũng có thể là không muốn nhìn thấy Thái Hậu.

Nếu đổi lại là nàng, thì nàng cũng không muốn tiến cung.

Thôi quên đi, ngày mai phải đi một chuyến đến phủ đệ của công chúa Hi Hòa vậy!

Tốc độ của Băng Linh Huyễn Điểu cực nhanh, thoáng chốc đã tới phủ Trưởng công chúa, thân hình điểu băng to lớn trực tiếp đáp xuống giữa sân, gây nên một trận gió lạnh, cây cối xung quanh gần như muốn ngã đổ.

A Lệ Nhã chạy như bay tới, mới vừa rồi nàng là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ trở về.

“Vương! Có khách đến!” A Lệ Nhã vui vẻ nói.

“A? Là ai tới?” Theo nàng biết thì ở thành Lâm Hoài này người có thể đến tìm nàng lúc nửa đêm, chỉ có thể là tên tiểu tử Lạc Lạc kia!

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu Băng Linh Huyễn Điểu đang đứng một bên, để nó trở lại không gian linh thú. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy nữ tử một thân quân trang anh khí đứng ở cửa. Bởi vì ngược sáng, nên nhất thời nàng không thể nhìn rõ được mặt người đó. Tuy nhiên với tư thế oai hùng bừng bừng khí thế như vậy, làm cho trong lòng nàng không nhịn được phải khen một tiếng!

Đúng chất khí thế của một nữ anh hùng!

Sở dĩ có thể đoán được người đó là nữ tử, bởi vì tuy người đó mặc một thân quân trang nhưng tóc lại tùy ý thả xuống vai, lay động theo gió. Huống hồ giờ có tên nam nhân nào nửa đêm dám đứng trước cửa khuê phòng của nàng sao? Sớm đã bị bọn người A Tát Lôi đánh đuổi rồi!

Nàng giật mình một cái, người kia vẫn đứng yên ở cửa không nhúc nhích, nhưng nàng biết ánh mắt của người đó đúng là nhìn đến nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ liếc mắt nhìn sang hình dáng hùng dũng oai vệ của Băng Linh Huyễn Điểu đang đứng phía sau nàng.

“Hi Hòa cô cô!” Sau chốc lát run sợ, Hoàng Bắc Nguyệt liền mở miệng hỏi một câu.

Người kia nhìn nàng trong chốc lát, lại nói: “Bắc Nguyệt, con đã trưởng thành rồi.”

Trong trí nhớ về công chúa Hi Hòa, khi nhìn thấy nàng nhất định sẽ sủng nịnh vạn phần đối với nàng, gọi nàng lại: “Bắc Nguyệt mau tới đây để cho cô cô ôm một cái.

Nhưng người đó hiện tại chỉ nói một câu đơn giản như vậy, có thể thấy được nha đầu trước kia khiến nàng rung động giờ đã có chút khác biệt, khiến nàng cảm giác được nàng đã không còn được sủng ái giống như một tiểu hài tử khi xưa.

Hoàng Bắc Nguyệt bước nhanh tới, nụ cười hiện trên mặt, nói: “Thì ra cô cô ở nơi này, ta cố ý chạy vào trong cung, tưởng rằng có thể nhìn thấy được người!”

Công chúa Hi Hòa vỗ vỗ bả vai của nàng, lòng chua xót nói: “Là do cô cô không tốt, nhiều năm rồi mà vẫn chưa một lần đế thăm con.”

“Hiện tại không phải cô cô đã tới rồi sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái nói, vội vàng kéo công chúa Hi Hòa vào nhà.

Dưới ánh đèn, vừa nhìn tới thì gương mặt của công chúa vẫn mang theo chút phong sương như cũ, người rất đẹp, vẫn đẹp như trong trí nhớ, trừ một chút tiều tụy của một người sống ở bên ngoài, căn bản không có gì thay đổi.

Công chúa Hi Hòa lớn lên rất giống Hoàng Thượng, gương mặt trái xoan, đôi mày cong như trăng rằm, sống mũi nhỏ nhưng cao thẳng, đôi môi khéo léo hồng nhuận.
Bình Luận (0)
Comment