Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 831

Lần này nàng mang theo một nghìn nhân mã hộ vệ, dọc đường đi mọi người tuyệt đối không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, Tào Tú Chi đương nhiên lại càng thêm vui vẻ.

Đội ngũ vừa xuất phát, Tào Tú Chi liền leo lên cỗ xe ngựa to lớn hoa lệ, vừa ngồi xuống, mùi thơm nhàn nhạt của nữ tử liền thấm vào ruột gan, hắn say mê hít vào, cảm giác như bản thân như sắp bay lên đến nơi.

“Ngươi vào đây làm gì? Cút ra ngoài cho ta!”

Một tiếng quát khẽ vang lên, ngay sau đó, trên mặt Tào Tú Chi liền bị đá một cước. Hắn kêu rên một tiếng, nằm bò trên thảm xe…giả chết.

“Đừng tưởng rằng cứ nằm đó giả chết thì bản công chúa sẽ cho ngươi lưu lại, họ Tào kia, bản công chúa ghét nhất là loại người như ngươi!”

Tào Tú Chi ai oán ngẩng đầu nhìn vị mỹ nhân tuyệt sắc đang nói chuyện kia, hai tròng mắt lập tức biến thành hình trái tim: “Công chúa, tiểu nhân nguyện ý biến thành một con chó, mỗi ngày đều ngủ bên chân của người!”

“Phụt, ha ha.” Hoàng Bắc Nguyệt nhịn không được cười ha hả, tên Tào Tú Chi này quả thật là một bảo vật, một bảo vật hiếm có!

Mày liễu của công chúa Anh Dạ dựng đứng, tức giận đến mức rút kiếm ra: “Ngươi cút mau cho ta, có tin là ta giết ngươi hay không hả!”

Tào Tú Chi rụt cổ, bộ dáng đáng thương cuộn mình trong góc: “Ta… ta không tới gần người nữa, được chưa? Nếu như ta đi ra ngoài, đây không phải là tự đập vỡ danh hiệu “công tử đệ nhất thiên hạ” của ta hay sao? Có mỹ nữ ở đây, sao ta lại có thể một mình ra bên ngoài cưỡi ngựa được chứ?”

Công chúa Anh Dạ chán ghét nhìn hắn, nếu như có thể, nàng thật muốn dùng một kiếm giết quách hắn cho rồi, giữ lại chỉ tổ ngứa mắt.

“Quên đi, nếu hắn muốn ở lại thì cứ để hắn ở lại.” Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào gối mềm, lười biếng nói. A Lệ Nhã ở sau lưng nhẹ nhàng giúp nàng đấm bóp, trong lúc đấm còn không quên nhìn bộ dạng đáng thương của Tào Tú Chi, khúc khích cười không ngừng.

Thật ra, nếu không có tính cách “cực phẩm” như vậy, tên Tào Tú Chi này cũng là một quý công tử tuấn mỹ phi phàm.

“Đa tạ quận chúa, vẫn là quận chúa quan tâm đến ta.” Tào Tú Chi lập tức quay sang lấy lòng Hoàng Bắc Nguyệt, thế nhưng khi đụng tới ánh nhìn lạnh lùng của nàng, hắn lập tức ngậm miệng cúi đầu.

Quận chúa Bắc Nguyệt thật đáng sợ, hắn không dám trêu vào đâu QAQ.

Công chúa Anh Dạ thẳng thừng quay người sang chỗ khác, có chút không hiểu hỏi: “Vì sao ngươi lại chọn một tên vô sỉ như vậy chứ?”

“Tào công tử cũng không tệ như vậy đâu, ít nhất từ khi hắn xuất hiện đến giờ, ngươi cũng không còn buồn bã nữa, không phải sao?” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười nói.

Công chúa Anh Dạ ngẩn ra, thấp giọng nói: “Nói linh tinh gì đó!”

“Ngươi thật sự quyết định đi theo chúng ta đến Bắc Diệu Quốc ư? Không phải hôm qua ngươi vẫn còn do dự đó sao?”

Công chúa Anh Dạ quay đầu nhìn ra bên ngoài xe ngựa, thanh âm nhẹ nhàng: “Ta đã nghĩ kĩ rồi, ngươi nói đúng, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, ta muốn triệt để chết tâm, như vậy mới không còn khổ sở nữa.”

Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, Anh Dạ có thể nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi, hi vọng đến khi nàng tới Bắc Diệu Quốc, nhìn thấy Phong Liên Dực của hiện tại thì có thể thật sự hết hi vọng.

“Đó không phải là Hi Hòa cô cô sao?” Công chúa Anh Dạ nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên “a” một tiếng, sau khi dụi mắt mấy lần mới xác định bản thân không có nhìn nhầm.

Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt thoáng lộ ra một chút thất vọng nhưng rất nhanh đã biến mất, nàng cười nói: “Chẳng lẽ Hi Hòa cô cô cũng muốn đi Bắc Diệu Quốc sao?”

“Đúng vậy, hoàng thượng đã hạ lệnh, công chúa Hi Hòa lần này dẫn theo một nghìn nhân mã đi theo hộ vệ, cùng bản sứ giống nhau, đều là sứ thần đi sứ ở Bắc Diệu Quốc.” Thấy hai người bọn họ có nghi vấn, Tào Tú Chi biết bản thân cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, cho nên liền vội vã đáp lời.

“Câm miệng! Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện!” Công chúa Anh Dạ quát lớn một tiếng.

Tào Tú Chi lặng lẽ câm miệng, hắn nhìn Thập Mỹ Đồ trên cây quạt của mình, âm thầm thương cảm cho bản thân.
Bình Luận (0)
Comment