Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 877

Từ ngày bị bắt giam vào trong biệt viện, đã qua năm sáu ngày Phong Liên Dực cũng không xuất hiện, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không phản kháng, theo vài ngày tu luyện Chú ấn Băng vừa đạt được.

Người trong Biệt viện mỗi ngày mang ba bữa ăn cùng quần áo cho nàng, còn lại ở trong bóng tối giám thị nàng. Không xuất hiện, Hoàng Bắc Nguyệt càng mừng rỡ vì được thanh tĩnh.

Nàng ở đây vài ngày, đám người Anh Dạ không ngừng nghỉ thúc ngựa đi, hẳn là đã về tới Nước Nam Dực.

Chờ bọn họ an toàn, chính mình muốn làm gì thì làm.

Thành Tu La

Từ lúc đăng cơ, Tu La vương chưa từng trở về, cả tòa thành trầm lặng u tĩnh hơn cả Địa ngục. Tất cả mọi người im ắng, nói chuyện cũng rất nhỏ.

Nhưng hôm nay, nghe nói Tu La vương đã trở về, Âm Hậu cao hứng lập tức hạ lệnh mở tiệc rượu nghênh đón Tu La vương!

Nhưng có thể thấy Tu La vương không nể tình chút nào, không có mặt ở yến hội, mà trước khi yến hội diễn ra đã xông vào tẩm cung Âm Hậu.

Âm Hậu đang vui vẻ trang điểm, nghe động tĩnh bên ngoài liền đứng lên, thấy Phong Liên Dực bước vào.

"Dực!" Âm Hậu đang trang điểm dở dang nên có chút ngượng ngùng khi để con mình nhìn thấy bản thân không hoàn mỹ, bởi vậy xấu hổ che khuất mặt, "Mẫu hậu rất nhanh sẽ ra, ngươi chờ được không?"

"Hoàng Bắc Nguyệt là ai?" Phong Liên Dực căn bản không nghe thấy lời của bà, vừa mở miệng đã lạnh lùng hỏi.

Ngữ khí lạnh như băng khiến Âm Hậu đau xót. Mà lời hắn nói càng làm bà vừa sợ vừa giận, "Ngươi vì sao phải hỏi chuyện của tiện nhân kia?"

Phong Liên Dực híp con ngươi, thấy mẫu thân của mình gọi Hoàng Bắc Nguyệt mà có tia không vui, có điều hắn không rối rắm chuyện xưng hô, vẫn cường thế hỏi: "Nói cho ta biết, nàng là ai?"

"Cô ta là người không quan trọng mà thôi." Âm Hậu lập tức tỉnh táo lại, bà đã nghe Vị Ương bẩm báo Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện bên cạnh Dực nhi, trong lòng âm thầm hận nữ nhân kia, đến bây giờ vẫn có thể ảnh hưởng Dực nhi của bà!

"Dực, ngươi hỏi chuyện cô ta làm gì? Ta nghe nói cô ta đả thương ngươi, người cả gan như vậy, nhất định phải chém thành tám mảnh!"

Phong Liên Dực híp mắt: "Mẫu hậu, ý của ngươi là, nàng cùng ta không có nửa phần quan hệ?"

"Đương nhiên không có!" Âm Hậu lập tức nói, "Dực, ngươi cùng nàng có quan hệ gì? Thân phận của ngươi cùng huyết thống tôn quý như thế, mà ả chỉ là nha đầu ti tiện mà thôi!"

Nói đến huyết thống, trong mắt Phong Liên Dực né tia chán ghét, Âm Hậu nhìn thấy mà càng thêm đau lòng.

"Vậy mẫu hậu vì sao phải giết chết nàng?"

Âm Hậu chậm rãi ngồi xuống, quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương đồng. Cho dù chưa trang điểm xong, bà vẫn là người xinh đẹp, đáng tiếc, phía sau chín con rắn dữ tợi lại làm cho vẻ đẹp của bà không còn tươi đẹp động lòng người, chỉ có thể dọa người.

"Nếu không phải cha mẹ câ ta, sao ta lại biến thành như vậy?" Âm Hậu oán hận nói, một tay thậm chí bóp nát một góc bàn trang điểm!

Nghe câu trả lời, Phong Liên Dực không khỏi thất vọng cực độ.

Là vì vậy, mẫu hậu mới cố ý muốn giết Hoàng Bắc Nguyệt, không có liên quan gì đến hắn sao?

Nói như vậy, hắn cùng Hoàng Bắc Nguyệt, thật sự không có quan hệ gì sao?

"Dực?" Nhìn thấy hắn thần sắc hoảng hốt, Âm Hậu không khỏi đau lòng lên tiếng.

Phong Liên Dực khẽ lắc đầu, chậm rãi quay đầu đi ra ngoài, không có bất kỳ tâm tình nào.

Âm Hậu đuổi theo ra, hô hắn vài tiếng, hắn như không nghe thấy, cứ thế rời đi.

Âm Hậu không thể làm gì khác hơn là thất vọng trở về, ngẩng đầu nhìn thấy một người ngồi trước bàn trang điểm của mình, tóc đen quần áo đen, lạnh lùng dị thường, trên người có hơi thở tà ác khủng bố.

Bà giật mình một cái, liền cười nói: "Quân Ly ca ca, sao ngươi lại đi ra?"

Người ngồi trước bàn trang điểm vẫn không nhúc nhích, ngón tay thon dài tái nhợt chậm rãi lướt qua hộp son, đầu ngón tay lây dính một chút son màu đỏ. Hắn cúi đầu nhìn xuất thần, đáy mắt đen nhánh không nhìn thấy một tia gợn sóng.

Âm Hậu đứng yên không cử động, ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn.

Hồi lâu mới nghe được hắn khàn khàn mở miệng: "Là ai?"

"Là Dực tới." Âm Hậu cẩn thận nói.

Câu trả lời này hình như làm Linh Tôn không hài lòng, hắn nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Là ai?"

Âm Hậu nghe không hiểu, hắn hỏi là ai, vừa rồi tới không phải là Dực sao?

"Quân Ly ca ca, vừa rồi đúng là Dực tới." Âm Hậu không thể làm gì khác hơn là nói như vậy, hy vọng hắn có thể hiểu.

Linh Tôn ngẩng đầu, trong gương đồng chiếu ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng, trong ánh mắt đen nhánh mơ hồ né qua màu đỏ.

Hắn tiếp tục hỏi: "Là ai? Hoàng Bắc Nguyệt.... là ai?"

Âm Hậu bất động tại chỗ, khó tin nhìn hắn, thân thể run rẩy, qua hồi lâu mới đột nhiên phác qua, ôm chân hắn, nước mắt chảy ra, "Quân Ly ca ca, ngươi rốt cục làm sao vậy?"

Không để ý đến Âm Hậu khóc, Linh Tôn mờ mịt nhìn về phía gương đồng, lầm bầm tự nói: "Là ai? Quân Ly.... Là ai?"

****

Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên mở to mắt, giữa mi tâm ký tự hỏa hình mây cùng ký tự băng hình hoa đan xen xuất hiện, lần lượt biến bất.

Vừa rồi trong lòng chợt lóe cảm giác bất an là vì sao?

Ngưng mi, chưa kịp ngẫm nghĩ, đột nhiên có cảm giác bị nhìn chăm chú, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, xuyên thấu qua rèm voan ngoài giường, Phong Liên Dực không biết khi nào đã đứng ở bên ngoài nhìn nàng.

Không quá kinh ngạc, Hoàng Bắc Nguyệt ngược lại dù bận vẫn ung dung ngồi, "Bệ hạ đã điều tra xong."

Nhìn thấy hắn đứng ở đây nhưng không làm khó dễ, nàng biết hắn nhất định phái người điều tra mọi chuyện về hắn ở Nước Nam Dực, kể cả của nàng, kết quả không tìm được dấu vết gì để lại.
Bình Luận (0)
Comment