Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 906

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, "Ở chỗ của ta sao?"

Nhìn Chi Chi gật đầu, nàng liền buồn bực, trên người nàng vô số bảo vật, cũng không có cái nào giống hạt mầm!

Chi Chi nhảy khỏi tay nàng, thu hai tay về như đang cầm một vật gì vậy, nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn nàng, miệng mếu máo như sắp khóc. Tình cảnh này có chút quen mắt.

Hoàng Bắc Nguyệt yên lặng suy nghĩ một chút, chợt nhớ năm nàng mang Chi Chi ra khỏi rừng rậm Phù Quang. Nó nhớ nhà mà ngồi ở bên cửa sổ cầm một hạt gì đó màu đen như mực mà hồi tưởng, sau đó Chi Chi rất trịnh trọng đưa hạt màu đen như mực cho nàng!

Vốn tưởng hạt tối như mực là đồ ăn của chức mộng thú, nàng tự động tưởng tượng hắn thành sóc, luôn ôm một quả thông!

Bây giờ nghĩ lại, viên hạt màu đen như mực ấy không phải là hạt giống sao?

Vừa nghĩ, Hoàng Bắc Nguyệt đã lật nạp giới lên, bởi vì năm đó qua lâu rồi nên mất nhiều công mới tìm thấy hạt giống nhẵn bóng.

May mắn lúc ấy cảm giác đồ Chi Chi đưa dường như là kỷ niệm có ý nghĩa, cho nên không cất trong nạp giới cũ, nếu không, hạt giống này đã ở trên tay Mặc Liên.

Đã cách nhiều năm mới nhìn lại bảo bối của mình một lần nữa, Chi Chi cao hứng ôm chặt lấy, vô cùng hoài niệm cọ xát.

Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng dặn dò Nến Đỏ nói: "Nhanh mang chậu hoa đến, gieo hạt mầm xuống!"

Nến Đỏ định đi ra ngoài, Chi Chi lại kêu lên, lắc lắc đầu với Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó chỉa chỉa bên ngoài.

Hoàng Bắc Nguyệt hiểu, sợ rằng chậu hoa không chứa được gốc cây lớn như vậy. Vì thế ôm Chi Chi nhảy ra cửa sổ, mặc kệ mưa to mà chạy ra ao đầm phía xa.

Chi Chi chỉ vào đường, từ Thành Kỳ Dương bay đi rất xa, tới nơi hoang vu không một bóng người mới dừng lại.

Hoàng Bắc Nguyệt ôm Chi Chi nhảy khỏi lưng Băng Linh Huyễn Điểu, nhìn bốn phía một chút, nơi này cây cối khá cao, hơn nữa mưa to như trút làm nước lênh láng, cho dù mộc ra một gốc cây khổng lồ cũng sẽ không ai phát hiện được.

Chi Chi nhảy xuống đất đào một cái hố nhỏ, rất trịnh trọng thả hạt giống xuống hố, sau đó vùi lấp đất.

"Chi Chi." Sau khi chôn hạt mầm, nõ xoay người vẫy vẫy tay Nến Đỏ. Nến Đỏ không rõ lý do, nhưng vẫn đi tới bên cạnh nó ngồi xổm xuống.

Chi Chi nắm tay Nến Đỏ, bất ngờ cắn một cái. Nến Đỏ đau đến "oái" một tiếng, Chi Chi đã đem máu chảy dưới tay nàng nhỏ xuống bùn đất, để từng giọt máu thấm vào trong đất.

"Cái tên nhà ngươi...!" Nến Đỏ tức giận mắng to.

Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được cười rộ lên, Chi Chi khi nào trở nên xảo trá như vậy?

Tuy nhiên sau khi máu thấm vào đất, đại khái đợi một hai phút liền thấy đất rục rịch, một lá mầm xanh nhạt chậm rãi chui khỏi đất, nước chảy ra khỏi lá cây màu xanh, giữa cánh rừng ảm đạm có chút đáng yêu!

Chi Chi vui mừng kêu một tiếng, Nến Đỏ cũng ngừng mắng mỏ, hết sức chuyên chú nhìn mầm xanh chậm rãi lớn lên.

Mầm xanh có tốc độ sinh trưởng rất nhanh, thân vươn lên trên, từng lá cây cũng giãn ra, không tới mười phút đã mọc thành một cây đại thụ cao!

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn kỳ tích trong giới tự nhiên không khỏi than thở, vẫn nhìn thực vật xanh biếc chậm rãi kéo dài trong không trung, xuyên thấu mây đen u ám, không biết rốt cuộc vươn đến đâu.

"Nến Đỏ, ở dưới mặt đất chờ tiếp ứng ta, đừng cho người tới gần đây." Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, xách Chi Chi đi, chậm rãi giẫm vào cánh lá leo lên.

"Chủ nhân cẩn thận một chút!" Nến Đỏ ngẩng đầu lên nhìn, thấy nàng lưu loát leo lên cao, Chi Chi ngồi xổm trên vai nàng, phất tay với mình.

Hy vọng chủ nhân có thể thuận lợi cứu được Tiểu Đăng Lung.

Thực vật này thật sự rất cao, bò hồi lâu cũng không nhìn thấy điểm cuối. Hoàng Bắc Nguyệt định triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu ra, trực tiếp bay lên, nhưng bị Chi Chi ngăn lại.

Mặc dù không hiểu Chi Chi nó gì, nhưng nàng biết Chi Chi muốn nàng nhất định phải leo lên.

Được rồi, nàng leo.

Mà trong Điện Quang Diệu trung, bởi vì Mặc Liên trắng tay trở về nên Thánh quân rất không hài lòng.

Hồng Liên thật vất vả mới đem Mặc Liên về gặp mặt Thánh quân. Nhưng lại khiến hắn rước lấy lửa giận của Thánh quân, trong lòng vừa bi thương vừa oan ức.

Nhưng Mặc Liên không nói lời nào, yên lặng thừa nhận hết thảy khiến nàng càng bi phẫn. Nghĩ tất cả là vì Hoàng Bắc Nguyệt gây ra, trong lòng không nhịn được dâng lên sát ý tàn nhẫn.

"Mặc, chuyện nhỏ này mà ngươi không làm được, ngươi làm ta quá thất vọng." Thánh quân lạnh lùng nói, sau rèm màn lộ ra hơi thở thần bí cường đại.

Mặc Liên cúi đầu, bị thương nên sắc mặt càng tái nhợt, hai mắt mờ mịt, run nhè nhẹ môi, không thể diễn tả được tâm tình hắn lúc này.

Thấy hắn không giải thích nửa lời, Thánh quân rất bực mình, vung tay lên, rèm màn nhẹ nhàng vừa động, bóng dáng Mặc Liên liền biến mất.

Hồng Liên hoảng hốt, biết Thánh quân phạt hắn đi hối lỗi trong thất diện bích, mặc dù không nguy hiểm, nhưng mấy ngày mấy đêm không ăn uống gì, người bình thường không thể chịu đựng được.

"Thánh quân, chuyện này không thể trách Mặc Liên, nếu không phải Tu La vương cùng Ma thú Vương tộc đột nhiên xuất hiện, Vương lệnh của lính đánh thuê sớm đã tới tay!" Hồng Liên thấy hắn không nói lời nào, sợ Thánh quân trút giận lên người hắn liền vội vàng thanh minh.

"Lệ Tà?" Thánh quân nao nao, "Tu La vương định làm gì?"

"Theo thuộc hạ thấy, cô gái giữ Vương lệnh của lính đánh thuê có quan hệ không bình thường với Thành Tu La! Nếu Thành Tu La cùng lính đánh thuê trong thiên hạ hợp tác sẽ uy hiếp lớn đến Điện Quang Diệu!" Hồng Liên cúi đầu nói.

Điều nàng nói là do tận mắt nhìn thấy, sau khi Tu La vương xuất hiện mang cô gái kia đi, để lại Lệ Tà suýt giết Mặc Liên!

"Cô gái kia là ai?" Thánh quân lười biếng hỏi.

Hồng Liên nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta tên là Hoàng Bắc Nguyệt, là quận chúa của Nước Nam Dực. Năm năm trước vốn có cơ hội có thể giết cô ta, nhưng cô ta lại may mắn chạy thoát!"

Nhớ tới chuyện năm đó, Hồng Liên hối hận không ngừng, nếu lúc đầu giết Hoàng Bắc Nguyệt thì cô ta sẽ không có cơ hội dẫn dụ Mặc Liên!

Sau khi nàng nói xong, rất lâu sau Thánh quân cũng không mở miệng, người sau rèm màn như biến mất, chỉ còn băng tuyết đọng lại cứng đờ, trầm mặc cùng lạnh như băng.

Trong thần điện vô số ánh lửa, ánh mắt Hồng Liên đầy thù hận, nàng đánh bạo ngẩng đầu, hô một tiếng: "Thánh quân?"

"Hoàng Bắc Nguyệt" sau rèm màn truyền ra tiếng thở dài "Hồng Liên, nếu cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có thể giết cô ta sao?"

"Nhất định có thể!" Hồng Liên không nghĩ ngợi lập tức nói, nàng hận Hoàng Bắc Nguyệt thấu xương, muốn chém thành tám mảnh, nếu có thêm một cơ hội, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.

"Tốt lắm, ta ban cho ngươi Roi Hỏa thần, ngươi đi giết cô ta đi."

Hồng Liên vui mừng, không ngờ Thánh quân đồng ý để nàng giết Hoàng Bắc Nguyệt! Lại ban Roi Hỏa thần, đây là thần khí thuộc tính hỏa, uy lực vô cùng lớn!

"Đa tạ Thánh quân, Hồng Liên nhất định sẽ không để ngài thất vọng!" Hồng Liên quỳ xuống, nặng nề dập đầu. Trong đầu nhớ tới khuôn mặt Mặc Liên tái nhợt, nghĩ đến hắn toàn thân bị thương lại phải hối lỗi trong phòng diện bích vài ngày, không đành lòng nói: "Thánh quân, Mặc Liên không hiểu chuyện, xin đừng phạt nặng hắn."

"Mặc Liên luôn luôn nghe lời, ta tự có chừng mực, ngươi đi đi." Thánh quân vẫy vẫy tay, không muốn nhiều lời.

Hồng Liên cung kính lui xuống, từ trong thần điện đi nhanh ra ngoài, nắm chặt hai đấm, lạnh lùng nói: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngày chết của ngươi đã tới!"

Nàng vừa dứt lời, Mạnh Kỳ Thiên từ phía khác đi tới liền cười nói: "Việc gì làm Hồng Liên tôn thượng tức giận như vậy?"

Hồng Liên lạnh mắt đầy hung ác nhìn qua, thấy Mạnh Kỳ Thiên phong thái mây bay gio thoảng, rõ ràng lãnh đạm, nhưng khuôn mặt lại mang một tia mỉm cười dối trá liền hừ lạnh nói: "Ngươi mỗi ngày thật nhàn rỗi."

"Ta chỉ là một người rảnh rỗi, không giống đại nhân vật như Hồng Liên tôn thượng luôn được giao nhiều trọng trách." Mạnh Kỳ Thiên cười nói.

Hồng Liên vốn tức giận, thấy Mạnh Kỳ Thiên cười như không lại càng tức giận, đi nhanh tới trước mặt nắm cổ áo hắn.

"Mạnh Kỳ Thiên, ta hỏi ngươi, ngươi không phải chuyện gì cũng biết sao? Vậy ngươi biết chuyện của Mặc Liên cùng Hoàng Bắc Nguyệt chứ?"

Mạnh Kỳ Thiên ngẩn ra, lập tức trong đầu hiện ra khuôn mặt thanh lạnh tuyệt sắc, ánh mắt kiên định, vẻ mặt lãnh ngạo đoạt Nhã Hoàng hậu cùng Thập nhất hoàng tử khỏi tay hắn ở trong hoàng cung Nước Bắc Diệu!
Bình Luận (0)
Comment