Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 909

Kế sách hiện thời là chỉ có rời khỏi Điện Quang Diệu, ra bên ngoài, Hồng Liên muốn đánh thế nào, nàng Hoàng Bắc Nguyệt sẽ tùy thời tiếp chiêu.

Cửa vào nàng nhớ kỹ, rất xa nhìn thấy liền để Chi Chi mở kết giới ra!

Chi Chi cũng không làm nàng thất vọng, thật xa nhìn thấy cửa kết giới liền mở ra, ánh sáng chói mắt thẩm thấu đi vào. Nàng liều lĩnh xông tới, dùng sức quá mạnh nên lập tức ngã trên đám lá cây dùng xanh biếc.

Cái tay nhỏ bé của Chi Chi kết một cái ấn phức tạp, cây thực vật màu xanh biếc liền giống như lúc sinh trưởng, bắt đầu héo rút xuống dưới.

Song thực vật héo rút tốc độ quá chậm, Hồng Liên chẳng phải là kẻ đầu đường xó chợ? Tại nơi cánh cửa sắp đóng lại, Hồng Liên đã xông ra.

"Hoàng Bắc Nguyệt! Ngươi đừng mơ chạy trốn!" Hồng Liên liếc mắt liền thấy nàng, hai mắt cũng đỏ, phi thân xuống, lửa cháy hừng hực, thiếu đốt đến mức không mở mắt ra được.

"Ai nói ta muốn trốn?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng đứng lên, nói với Chi Chi "Mang Tiểu Đăng Lung đi tìm Nến Đỏ!"

Nói xong, lập tức quơ tuyết ảnh chiến đao nghênh đón, ở bên ngoài không cần cố kỵ nguyên khí dao động khiến người của Điện Quang Diệu chú ý, tuyết ảnh chiến đao của nàng mang theo hàng vạn hàng nghìn tuyết quang, va chạm vào lửa nóng của Hồng Liên.

Lấy hai người làm trung tâm, băng tuyết cùng hỏa diễm trong nháy mắt nổ tung, rơi ra bốn phía. Mắt thấy thực vật màu xanh biếc sắp bị lan đến, Chi Chi sợ đến mức ôm đầu trốn vào trong lòng Tiểu Đăng Lung, cái mông hướng lên trời, sợ hãi kêu Chi Chi.

Tiểu Đăng Lung mặc dù suy yếu, nhưng thấy mình được cứu, ý chí muốn sống chống đỡ nàng, hai tay tạo thành chữ thập, kết một cái ấn đơn giản.

Một luồng sáng trong nháy mắt bao phủ chung quanh bọn họ, vừa vặn chặn lại băng tuyết cùng lửa cháy văng đến!

Hoàng Bắc Nguyệt vừa rồi lo lắng Chi Chi cùng Tiểu Đăng Lung bị liên lụy, đảo mắt nhìn thấy ánh sáng trong suốt liền yên tâm.

"Đánh với ta mà cũng phân tâm!" Hồng Liên tức giận quát một tiếng, đột nhiên phá mở băng tuyết nặng nề, bổ tới cổ Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt bay nhanh về phía sau, nhưng vẫn kiếm lửa của Hồng Liên đốt cháy một lọn tóc.

Nàng không giận ngược lại cười, bắt một chút tóc bị đốt trọi, cười với Hồng Liên: "Hồng Liên các hạ, ngươi chơi liều với ta sao? Giết ta, ngươi còn muốn Vạn Thú Vô Cương không?"

Hồng Liên không kịp hiểu ngụ ý, hừ lạnh một tiếng: "Hoàng Bắc Nguyệt, hôm nay là ngày giỗ của ngươi! Chờ đã, ngươi vừa nói cái gì? Vạn Thú Vô Cương?"

Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười, trong tay một đoàn hắc khí xuất hiện, lập tức mặt nạ quỷ cũng xuất hiện trong tay.

"Ngươi là Nguyệt Dạ!" Hồng Liên kinh hãi, khó tin nhìn nàng, "Ngươi làm sao có thể "

"Tại sao không thể?" Hoàng Bắc Nguyệt chớp mi, con ngươi thanh lạnh dần dần ngưng tụ sát ý, "Ta là chủ nhân Vạn Thú Vô Cương, hôm nay ai sống ai chết, vẫn khó mà nói đây!"

"Ta mặc kệ ngươi là ai! hôm nay nhất định ta phải giết ngươi!" Hồng Liên tức giận quát một tiếng, đột nhiên triệu hồi ra Thôn Thiên Hồng Mãng đã tiến hóa thành thần thú, cả người nó đỏ đậm, đồng tử như máu!

"Xích luyện! Nuốt trời!"

Theo tiếng hét lớn của Hồng Liên, Thôn Thiên Hồng Mãng lập tức mở mồm đầy máu. Hiện tại ở giữa không trung, không có lá chắn gì, Thôn Thiên Hồng Mãng bản lĩnh nuốt trời rất mãnh liệt, năm năm trước đã rất lợi hại, hôm nay lại càng không cần nói!

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, không để bay xuống phía dưới, ở Nước Tây Nhung bằng phẳng bao la, núi cao cùng cây cối rất hiếm thấy trên đất, thật sự gây khiêu chiến với Thôn Thiên Hồng Mãng.

Tuy nhiên, không có lá chắn, nàng có thể chế tạo ra lá chắn!

Giảm nhanh tốc độ, nàng hai tay kết ấn, tới mặt đất liền phi thân nhảy xuống, dùng sức vỗ trên mặt đất, quát khẽ: "Mười dặm băng thành!"

Ầm ầm....

Trong bùn đất ẩm ướt, lập tức dựng thẳng đứng lên từng lớp tường băng thật dày, kéo dài vài dặm, cao tới mười trượng, lập tức biến thành một tòa thành bằng tuyết.

Thôn Thiên Hồng Mãng hé miệng lớn, dùng sức hút, nhưng tòa thành kia rất khổng lồ, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể nuốt xuống.

Hồng Liên tức giận, một roi quất trên mặt Thôn Thiên Hồng Mãng: "Đồ vô dụng!"

Kỳ thật chỉ cần chờ vài giây, Thôn Thiên Hồng Mãng muốn nuốt thành băng này cũng không phải việc khó, thế nhưng Hồng Liên là một người không có kiên nhẫn, ả không thể chịu đựng được Hoàng Bắc Nguyệt vẫn còn sống trước mặt ả!

Đánh xong Thôn Thiên Hồng Mãng, ả phi thân xuống, trên thân kiếm lửa nóng lan ra đồng cỏ, hung hăng chém xuống, làm vỡ đôi tòa tường băng rắn chắc phía trước.

Lòng bàn tay có chút tê dại, nàng trong lòng giật mình: tường băng dày này suýt không thể bị vỡ. Có thể trong nháy mắt chế tạo ra tòa thành băng tuyết khổng lồ rắn chắc, Hoàng Bắc Nguyệt quả nhiên lợi hại!

Tuy nhiên, lợi hại đến đâu nàng cũng không sợ! Nàng thích nhất là dẫm chết cường giả dưới lòng bàn chân!

"Chế tạo thành băng lớn như vâyh, hao phí rất nhiều nguyên khí, đối với ngươi mà nói không có lợi." Trong Hắc thủy cấm lao, Yểm cũng chạy đến xem cuộc chiến, thấy hành động của Hoàng Bắc Nguyệt rất khó hiểu.

Hoàng Bắc Nguyệt hít một hơi khí lạnh như băng, chính mình cũng biết chế tạo tòa thành băng là kết quả gì, nhưng lúc rơi xuống, nàng đứng ở chỗ cao, xa xa nhìn thấy mảnh đất ảm đạm này, đột nhiên nhớ lại giấc mộng trước kia.

Đó là lúc ở Nước Nam Dực, nàng không mạnh như vậy, từng mơ thấy Thôn Thiên Hồng Mãng, không biết tại sao, nhiều năm qua không nhớ rất nhiều chuyện, nhưng lại nhớ kỹ giấc mơ kia.

Cũng là mặt đất tiêu điều như thế này, bầu trời hỗn loạn, như máu trôi trong không khí, dao động sợ hãi bất an.

Nàng thấy Thôn Thiên Hồng Mãng bò ra khỏi trời đất, mở miệng nuốt toàn bộ bầu trời, sau đó dùng con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm nàng đứng trên mặt đất.

Cảnh trong mơ giống như tái diễn ở đây, hết thảy giống y hệt. Lúc cảnh trong mơ hiện lên, lần đầu tiên nàng xuất hiện tần suất khiêu động điên cuồng như vậy.

Thôn Thiên Hồng Mãng ở phía trên. Mà phía dưới đất đai tiêu điều như muốn mai táng phần mộ của nàng, trùng hợp kinh người với cảnh trong mơ.

Trong nháy mắt, nàng đưa ra vô số tính toán cùng kế hoạch, đất bằng phẳng là chiến trường tốt nhất đối với Thôn Thiên Hồng Mãng, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ trốn thoát!

Mà nàng biết rõ điểm này, thậm chí bị cảnh trong mơ chi phối, vì vậy lập tức quyết định, mặc kệ hao phí bao nhiêu nguyên khí, nhất định phải kiến tạo một tòa lá chắn chống đỡ.!

Đại khái là tính cách rất cẩn thận, nàng làm bất cứ chuyện gì đều lưu một đường lui cho mình.

Yểm không biết nàng từng có giấc mộng như vậy, cho nên không hiểu hành động của nàng.

Nàng hiện tại cũng không có thời gian giải thích cho hắn, chỉ có thể nói: "Không nên xem thường Thôn Thiên Hồng Mãng, nó tiến hóa thành thần thú, mạnh hơn nhiều so với thần thú bình thường, hơn nữa, năng lực nuốt thiên không thể khinh thường."

Yểm khinh thường: "Một con sâu nhỏ mà thôi."

Hoàng Bắc Nguyệt chẳng muốn nhiều lời với Yểm, Hồng Liên chém vỡ tường băng, nàng cũng lập tức nghênh chiến.

Hai người đối kháng trong tòa thành băng, một băng một hỏa, cường đại hơi thở hủy diệt toàn bộ thổ địa vây quanh tòa thành băng.

Động tĩnh lớn như vậy, nếu không có tường băng ngăn cản, sợ rằng muốn kéo tới không ít người vây xem!

"Hoàng Bắc Nguyệt! Tại sao đối nghịch với ta?" Hồng Liên một kiếm hạ xuống, bị Hoàng Bắc Nguyệt trở tay bổ ra một đao, lui về phía sau một khoảng lớn, oán hận hô.

"Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, người như Hồng Liên thật đúng là điển hình chủ nghĩa cá nhân, tưởng toàn thế giới vây quanh ả chắc!

Năm năm trước nếu Hồng Liên không chọc đến nàng, làm hại nàng cùng Đông Lăng tách biệt nhiều năm như vậy. Không chỉ ngăn cách mà còn suýt tự giết lẫn nhau, nàng mới là người phải tìm Hồng Liên tính sổ!

Bọn họ ích lợi bất đồng, không cùng chí hướng nên không thể sống chung, cho nên trời sinh đối địch, Hồng Liên chẳng lẽ tưởng rằng mọi việc đều do nàng tạo thành sao?

"Mặc Liên không hiểu gì hết! Tại sao ngươi trêu chọc hắn? Ngươi có mục đích gì? Đừng tưởng rằng khuôn mặt ngươi giống ta, hắn sẽ thích ngươi! Ngươi đừng nằm mơ!" Hồng Liên thở hổn hển một hơi, tiếp tục chém giết.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi tâm, trên mặt trắng nõn xẹt qua một mảnh nghi hoặc, sao lại nhắc đến Mặc Liên?

"Mặc Liên là một người, hắn thích làm bằng hữu với ai thì mắc mớ gì tới ngươi?"

Những lời này chọc vào chỗ đau của Hồng Liên! Bằng hữu? Ả cùng Mặc Liên không cần bằng hữu! Chỉ cần có nhau là đủ rồi!

Hồng Liên cùng Mặc Liên, cho tới bây giờ đều ở cùng nhau!

"Ngươi đừng nói bậy! Bằng hữu? Mặc Liên sẽ không coi ngươi là bằng hữu!" Hồng Liên hung hăng giơ kiếm chống đỡ tuyết ảnh chiến đao của Hoàng Bắc Nguyệt, hai người lạnh lùng đối mặt.

Trong ánh mắt Hồng Liên điên cuồng cừu hận khiến Hoàng Bắc Nguyệt hoảng sợ, bọn họ nhiều lắm là lợi ích bất đồng mà thôi, không có cừu hận lớn như vậy?

"Mặc kệ hắn có coi ta làm bằng hữu hay không, ta coi hắn làm bằng hữu!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Hồng Liên cười lạnh, từ trong ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt, ả có thể nhìn thấy mình giờ phút này có bao nhiêu điên cuồng!

"Ha ha ha... ngươi quá ngây thơ rồi! Mặc Liên sẽ không có cảm tình! Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trong lòng hắn chỉ có ta! Không có người khác!"

Hoàng Bắc Nguyệt không bình luận, nàng đúng là xem Mặc Liên làm bằng hữu, về phần Mặc Liên nghĩ như thế nào, nàng không bận tâm, trong lòng Mặc Liêm có ai, nàng càng không bận tâm.

Tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên không thể lý giải. Nàng cùng Lai Nặc, Phạm Đức Phỉ Nhĩ cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhưng bọn họ khác biệt, đừng nói có chút tình ý, không đưa đối phương vào chỗ chết là tốt lắm rồi!

"Ngươi nghĩ tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên là cái gì? Nếu hắn thật sự quan tâm ngươi, ngươi hiện tại chạy tới giết ta là vì cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt không nể mặt nói thẳng.

Đối với kẻ địch, nàng luôn luôn không nhân từ!

Hồng Liên giật mình, trên mặt thanh lệ chậm rãi xuất hiện vẻ thống khổ, đem khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, nỗi đau từ sâu trong nội tâm khiến người bên cạnh không thể hiểu được.

"Trên thế giới này có Hồng Liên ta thì không có Hoàng Bắc Nguyệt ngươi!" Hồng Liên điên cuồng hô to.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng nói: "Đây cũng chính là điều ta muốn nói, ta rất ghét ngươi có khuôn mặt giống ta!"

Hai người nói xong, đồng thời bắt đầu tiến công!

Vũ khí trong tay Hồng Liên đột nhiên thay đổi, vừa rồi là bảo kiếm lửa, trong nháy mắt lại biến thành một cái roi dài hơn mười thước, lửa cháy đỏ rực.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, vũ khí này đột nhiên xuất hiện, xung quanh nguyên khí cũng gợn sóng, cho thấy đây không phải vật phàm!

Nàng không dám khinh thường, thay đổi tuyết ảnh chiến đao biến thành lửa cháy đỏ bừng, trong lửa cháy hỗn loạn ánh chớp hung mãnh!

Chát...

Hồng Liên xuất chiêu quất một roi đến, đất đai xung quanh Hoàng Bắc Nguyệt cũng bốc cháy lên, một cái hố lớn xuất hiện dưới lòng bàn chân nàng.

Nàng bay nhanh tránh ra, roi bám theo như hình bóng, nàng quay người dùng tuyết ảnh chiến đao ngăn lại, chiếc roi thừa cơ quấn lấy chiến đao!

Hồng Liên ở bên kia dùng sức xé ra, tuyết ảnh chiến đao liền rời tay bay ra ngoài!
Bình Luận (0)
Comment