Lệ Tà không phục nói: "Tốt, vậy ngươi nói cho ta biết, trong lòng ngươi, bệ hạ cùng Mặc Liên ai có sức nặng hơn?"
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, đôi mắt lại trong suốt sáng ngời, không có một tia mê mang, "Lệ Tà, ý ngươi hỏi là tình cùng nghĩa, bên nào nhẹ bên nào nặng phải không?"
Lệ Tà nhăn mi, cảm tình của nàng sao phức tạp như vậy?
Không đợi hắn dài dòng, có lẽ căn bản hắn không biết đáp án, Hoàng Bắc Nguyệt cứ thế nói, "Ta trước kia là người giết người không chớp mắt, tâm ngoan thủ lạt. Người khác nói mấy thứ tình nghĩa với ta, ta cũng chẳng thèm ngó tới như ngươi. Đó là vì chưa từng hiểu được, cho nên không có cảm giác. Hiện tại ta coi như may mắn, nếu ông trời không cho ta cơ hội sống lại lần nữa, ta nghĩ cả đời này sẽ không hiểu, cũng sẽ không bởi vậy mà phiền não."
Lệ Tà nghe mà đầu óc mơ hồ, tựa như nàng nói, bởi vì không biết nên căn bản không có cảm giác.
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười cười, nói: "Ta nói với ngươi những thứ này làm gì chứ? Cảm tình của loài người, thú không nhất định hiểu được. Cho dù ngươi mạnh mẽ, có tính người đi chăng nữa cũng khó mà hiểu được."
"Hừ! Nói nhiều như vậy là muốn trốn tránh đúng không?" Lệ Tà không cam lòng yếu thế, cười lạnh một tiếng nói.
"Ngươi nói ta muốn trốn tránh cũng được, ta quả thật muốn trốn tránh. Lúc Quân Ly nói cần Mặc Liên hiến tế, ta mong ta...thà rằng chưa hề quen hắn." Giọng nói của nàng trầm xuống, sau đó chậm rãi cười lạnh, "Ngươi nhất định đang chê cười ta đúng không?"
Lệ Tà nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, nhìn bộ dáng nàng như thế, hắn quả thật có cảm giác thoải mái.
Hắn căn bản chưa từng phiền não như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, trong ánh mắt không biết mỉa mai hay là cái gì mà liếc hắn. Trong lòng hắn có vài phần khó chịu, tuy nhiên cũng không thể tránh được, bởi vì bọn họ đã tới bên ngoài hồ nước, mà Phong Liên Dực thì chắp tay đứng ở bên hồ. Trong làn sương trắng trên mặt hồ, hắn mặc y phục đen nổi bật, có chút nặng nề buông xuống.
Tóc dài màu đen hòa vào mênh mông sương khói, như mực đen vẩy vào bức tranh sơn thủy mơ hồ mông lung.
Vẻ đẹp độc nhất vô nhị trên thế gian.
Hắn nghiêng mặt đón hoa rơi, đột nhiên thời gian như bị kinh diễm mà ngừng trôi.
Hoàng Bắc Nguyệt chợt dừng bước chân lại. Khi hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi và hi vọng nàng đi tới, cũng không bước lên trước.
Lệ Tà đi lên phía trước mới dừng bước chân, quay đầu lại nhìn nàng có chút khó hiểu.
Phong Liên Dực chậm rãi xoay người lại, hắn vừa động, sương mù bên hồ cũng chuyển động theo, nhẹ nhàng xoay tròn, ánh mặt trời khúc xạ tạo ra cảm giác rực rỡ huy hoàng.
Trên mặt tuy uể oải, nhưng vẫn khuynh quốc khuynh thành như cũ, khóe miệng khêu gợi tươi cười tuyệt diễm, còn hơn bất cứ phong cảnh gì trên thế gian.
"Nguyệt..."
"Phong Liên Dực."
Hai người đồng thời mở miệng.
Phong Liên Dực nhu hòa cười cười, nói: "Nàng nói trước đi."
Hoàng Bắc Nguyệt yên lặng nhìn hắn, hai mắt dán chặt trên người hắn như không muốn rời đi, dùng sức cắn môi một cái, nàng chịu đựng nỗi đau xé lòng chậm rãi mở miệng.
"Ta phải rời khỏi Thành Tu La, ta giả trang Hồng Liên, theo lệnh Thánh quân tới cứu Mặc Liên, hiện tại phải trở về phục mệnh."
Nụ cười của Phong Liên Dực chậm rãi lắng đọng, giống như trời chiều dần dần chìm vào đường chân trời, là một quá trình thong thả nhưng rất gian nan.
"Ừ." Hắn nhẹ khẽ lên tiếng, trong con ngươi bình tĩnh có màu tím rất đẹp, mờ mịt sương mù khiến kẻ khác không nhìn thấu, "Nguyệt, nàng có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở phủ Trưởng Công chúa không?."
"Nhớ kỹ." Hoàng Bắc Nguyệt tươi cười nhẹ nhàng nói.
Phong Liên Dực cũng cười ngắn ngủi một tiếng, nói: "Từ lúc đó trở đi, ta đã thực thích nàng. Đại hội Đấu giá, ta biết nàng ở đó, cho nên mới đi, cung yến cũng vậy. Ta ở trong mật thất phủ An Quốc công đoạt Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, là bởi vì ta muốn nàng nhớ kỹ ta. Ta rời khỏi Nước Nam Dực ngày đó, một mực chờ nàng xuất hiện, kể cả khi ra khỏi lãnh thổ, ta cũng không hết hy vọng. Ta biết nàng nhất định sẽ đến, năm năm sau quả nhiên nàng đã tới."
Nghe hắn bình thản tự thuật, Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhẹ nhàng tươi cười, "Kỳ thật ngày đó ngươi đi, ta cũng đi, nhưng quá muộn..."
"Hóa ra tới chậm một bước liền bỏ lỡ." Phong Liên Dực nhẹ nhàng nói.
"Nhưng may là ta luôn luôn không thất ước với người, ta nhớ kỹ mỗi lời thề của mình!" Hoàng Bắc Nguyệt lên dây cót tinh thần cười nói, "Ta phải đi, sau này còn gặp lại!"
Phong Liên Dực nhìn nàng hồi lâu mới thì thào nói một câu: "Sau này còn gặp lại."
Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng xoay người, hít sâu một hơi, không để hắn nhìn thấy giọt lệ chua xót dâng lên trong mắt.
Sau này còn gặp lại, sau này còn gặp lại... trong lòng nàng một mực yên lặng ghi nhớ, mấy từ này như ẩn chưa sức mạnh cường đại mà chống đỡ nàng cất nước rời đi.
Dực, chúng ta sẽ có ngày mai.
Nghĩ như vậy, đột nhiên nàng cảm giác chính mình sắp không chống đỡ nổi, đột nhiên tràn ngập vô số dũng khí, cho dù con đường phía trước tăm tối, nàng cũng dũng cảm tiếp tục đi.
Lệ Tà hỏi nàng, tình cùng nghĩa bên nào nặng hơn, kỳ thật không ai nặng hơn ai, mà chính là lòng mình nặng.
Nếu chưa từng dừng lại, chưa từng hồi tưởng, chưa từng tham luyến, chưa từng yêu cầu xa vời thì sẽ không do dự tiến lui khó khăn, nói đến cùng là gieo gió gặt bão.
Ở phía sau nàng là Phong Liên Dực, là nam tử tuyệt sắc mới gặp nhưng lại thần bí yêu nghiệt, là hoàng tử chịu nhục trong phủ con tin của địch quốc, trên lưng đeo huyết mạch Thành Tu La, là Vương gia ôn nhuận, cũng là Tu La vương sau khi đoạn tình tuyệt ái lãnh khốc mà ôm nàng, tuyệt vọng cầu khẩn ý trung nhân là nàng cứu hắn.
Hắn giờ phút này nhất định đang nhìn bóng lưng nàng, không hiểu nàng vì sao dứt khoát rời đi như vậy. Vì sao không để ý lời thề? Vì sao chìa hy vọng cho hắn, lại tự tay đánh nát?
Nàng càng chạy càng nhanh, mặc kệ trong đầu ý nghĩ hỗn loạn, mặc kệ ánh mắt phía sau như chất vấn, đi kiên định, cũng không quay đầu lại.
Không ai nhìn thấy ánh mắt của nàng trừ nước mắt mãnh liệt, còn có sự kiên định như đá tảng không thể dao động!
Sau này còn gặp lại!
Nhìn Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên rời đi, Lệ Tà đầu tiên khó hiểu giật mình, lập tức tức giận muốn đuổi theo.
Nơi nào có thể chấp nhận nàng nói đi là đi?
Hắn mới vừa bước ra, phía sau Tu La vương không biết khi nào đa tới bên cạnh hắn, có chút duỗi tay, đưa hắn ngăn cản.
"Bệ hạ, để cô ta cứ thế rời đi sao? Nói đến là đến, nói đi là đi, cô ta coi Thành Tu La là đâu?" Lệ Tà ngữ điệu thờ ơ lạnh như băng.
"Là ta để nàng đi." Phong Liên Dực bình tĩnh nói, nhưng ngữ điệu cứng rắn không để bất kỳ ai chất vấn, Lệ Tà cũng không dám nói gì nữa.
Phong Liên Dực nói: "Lúc nàng ở đây, ta không dám ngủ, sợ khi tỉnh lại không còn là chính mình nữa."
Trong giọng nói của hắn lộ ra uể oải cực điểm, người nghe khó tránh khỏi bị xúc động.
Lệ Tà nhíu mày liếc hắn, cặp mắt hắn màu tím tượng trưng cho huyết mạch Thành Tu La hình như càng ngày càng đậm.
Quả nhiên thời gian không còn nhiều.
"Nếu cô ta đã đi thì bệ hạ cứ an tâm mà nghỉ ngơi." Lệ Tà nói.
Phong Liên Dực chưa đáp ứng, chậm rãi xoay người, đi về phía lầu các thấp thoáng sau bụi hoa cỏ đối diện mặt hồ trong sương mù lượn lờ.
Tấm lưng kia cô tuyệt cùng lạnh lùng, làm cho Ma thú Lệ Tà cũng lần đầu tiên có ảo giác hoảng hốt phiền muộn. Đối với người chịu sứ mạng, từ khi sinh ra đã không có sự lựa chọn.
Sau khi trở về, Hoàng Bắc Nguyệt lôi Mặc Liên lập tức rời đi, kéo tay hắn ra ngoài, bộ dáng băng sương khiến Chi Chi hoảng sợ, trốn trong lòng Mặc Liên nhỏ giọng nói thầm gì đó.
Mặc Liên nói: "Nguyệt?"
"Ở đây không nên ở lâu, rời đi trước đã!" Hoàng Bắc Nguyệt không muốn hắn hỏi nhiều, quả quyết nói.
Cảm nhận hơi thở băng lãnh trên người nàng, giống như một bức tường ngăn cách bọn họ, Mặc Liên không thể làm gì khác hơn là câm miệng không nói.
Nàng đi rất nhanh, hắn theo không kịp, bị nàng lôi kéo tay đi vô cùng gian nan.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại liếc hắn một cái: "Mặc Liên, ngươi không muốn rời khỏi đây sao?"
Mặc Liên lắc đầu, nàng phát hiện trên trán hắn đều là mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt khó coi, nghĩ đến bộ dáng yếu ớt lúc vừa cứu hắn, đã qua hai ngày nghỉ ngơi thấy hắn không có gì đáng ngại, nàng tưởng hắn không có việc gì.
"Sao lại thế này?" Nàng không nhìn thấy thương tích trên người hắn, tưởng nội thương nên bắt mạch đập. Mạch đập mặc dù có chút rối loạn, nhưng rất bình thường, không đến mức khiến hắn vô lực như vậy.
Mặc Liên rút tay về, cố gắng sắp xếp từ ngữ, nhưng không biết giải thích thế nào.
Hoàng Bắc Nguyệt không nghĩ ra đầu mối gì, trong lòng ngổn ngang rối rắm cùng đau đớn, vô ý nói một câu: "Mặc Liên, không nên ngang ngạnh, có chuyện gì rời khỏi đây rồi tính."
Chi Chi lo lắng "chi" một tiếng, nhưng Mặc Liên ngăn nó lại, gật đầu, bước nhanh theo Hoàng Bắc Nguyệt rời khỏi Thành Tu La.
Dọc đường đi không ai ngăn cản, khi ra đến bên ngoài đã là đêm tối. Mặt trăng trên trời trốn sau mây đen, lộ ra tia sáng trắng yếu ớt.
Bọn họ vừa ra ngoài, Huyễn Linh Thú đã đột nhiên xuất hiện, tự nhiên hạ thấp địa vị cúi người để Hoàng Bắc Nguyệt cùng Mặc Liên ngồi lên, sau đó mở rộng cánh bay lên trời.
Hoàng Bắc Nguyệt xoa xoa Thái Dương đang giật giật, ngón tay dùng sức muốn nắm chặt thứ gì đó, nhưng muốn nắm lại chẳng có gì trong tay.
Phía sau Mặc Liên cũng im ắng không nói lời nào, Chi Chi đã trở lại không gian linh thú, không dám lộ ra ngoài.
Dọc đường tĩnh lặng về tới Điện Quang Diệu, mọi việc phát sinh như một giấc mộng, thật khó mà tin nổi.
Ở Thành Tu La, Hoàng Bắc Nguyệt đã đổi lại quần áo Hồng Liên, hơn nữa nói với Mặc Liên nàng bất đắc dĩ giả trang Hồng Liên, chưa cho hắn biết tin Hồng Liên đã chết, cho nên Mặc Liên rất thản nhiên tiếp nhận.
Bọn họ cùng đi đến ngoài Quang Minh Thần Điện cầu kiến Thánh quân, tuy là nửa đêm, nhưng biết Mặc Liên bình an trở về, Thánh quân lập tức triệu kiến bọn họ.
Đi vào thông đạo dài đầy ánh nến, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt đang kích động nhưng hào khí thần thánh hiền hòa này mà từ từ bình tĩnh trở lại. Phía sau rèm, bóng dáng Thánh quân như ẩn như hiện.
Nàng cùng Mặc Liên quỳ xuống, Mặc Liên luôn luôn trầm mặc, cúi đầu không nói, mà Hoàng Bắc Nguyệt tìm lí do thoái thác nói cho Thánh quân tin Diệu Ca đã chết, không có chứng cứ. Mọi chuyện thế nào thông qua miệng nàng đều là nói bậy?
Nhìn thấy Mặc Liên trở về, Thánh quân cũng không hỏi gì khác, nhưng nhìn thấy bộ dáng Mặc Liên liền hỏi: "Là ai xuống tay?"
Mặc Liên nói: "Lệ Tà."
"Quả nhiên là hắn." Thánh quân hình như đã sớm ngờ tới, lạnh lùng cười một tiếng, đang muốn mở miệng, đột nhiên Mặc Liên an an ổn ổn quỳ lại ngã sấp xuống!
"Mặc Liên!" Hoàng Bắc Nguyệt hoảng sợ, lập tức qua xem xét.
Thánh quân nói: "Hồng Liên, ngươi đi ra ngoài."
"Nhưng..." nhìn Mặc Liên té ra đất bất tỉnh, trong lòng âm thầm lo lắng.
Chuyện gì xảy ra? Lúc ở Thành Tu La, hắn có chút bất thường, khi đó chính mình không để ý, hiện tại...
"Bảo ngươi ra ngoài thì ra ngay!" Giọng nói Thánh quân đột nhiên uy nghiêm thêm vài phần.
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm cắn môi, việc nhỏ không nhịn tất sẽ loạn việc lớn! Nàng đứng lên chậm rãi lui ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa Quang Minh Thần Điện, nàng đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, nỗi lòng bất ổn.
Cách đó không xa có một tiếng chim hót tinh tế, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, chỉ thấy bóng dáng Mạnh Kỳ Thiên cách đó không xa chợt lóe mà qua, nàng nhìn bốn bề vắng lặng liền lơ đãng đi qua.
"Ta biết ngươi nhất định bình an trở về." Mạnh Kỳ Thiên đứng dưới giàn hoa đã rụng hết cánh, chỉ còn lá vàng khô tung bay trong gió, xoay người lại, mỉm cười nhìn nàng.