Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 985

Tống Mịch không mang mặt nạ, mặc trường sam màu xanh bình thường, thoạt nhìn rất có phong độ của người trí thức, ưu nhã mà tuấn dật, phong độ Tiêu Dao Vương giống năm đó quan tâm chu đáo nàng.

Khóe miệng hắn giương lên nói: "Lúc cô ta sinh ra, đôi mắt cực kỳ giống Huệ nhi, ta thấy cô ta mở to mắt nhìn ta, ta chỉ biết đứa bé này hẳn là ở lại bên cạnh ta."

Bả vai kịch liệt run rẩy, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên lui về phía sau từng bước, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, cho dù như vậy, cô ta cũng không thể giống hệt ta như vậy, Tống Mịch, ngươi dám nói linh tinh, ta giết ngươi!"

"Hồng Liên quả không giống ngươi, cô ta giống Huệ nhi, đặc biệt mặt mày lúc ấy." Tống Mịch nói "Nhưng năm ấy ta thấy ngươi, ta chợt phát hiện dung mạo giống nhau thì sao, nhìn Hồng Liên ta lại không nhớ nổi bộ dáng Huệ nhi, mà nhìn ngươi lại như nhìn thấy Huệ nhi đứngtrước mặt ta. Các ngươi có ánh mắt tương tự nhau."

Hoàng Bắc Nguyệt cắn chặt môi, "Cho nên ngươi dùng bí thuật của luyện dược sư, thay đổi cô ta, để cô ta giống ta?".

"Không sai." Tống Mịch cười cười đắc ý, nụ cười trên mặt có vẻ cô đơn, "Chỉ tiếc, tính tình của cô ta không hề giống Huệ nhi. Lúc ngươi giả trang Hồng Liên, ta mới cảm giác đây chính là Huệ nhi mà ta muốn, cho dù là thế thân cũng khiến ta khao khát."

"Tống Mịch! Ngươi không phải người!" Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói, "Nếu mẫu thân ta còn sống, nhất định không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi hèn hạ vô sỉ, căn bản không xứng thích bà!"

Tống Mịch ngẩn ra, lập tức chậm rãi nói: "Không sai, năm đó nàng cũng nói lời này. Nàng để ta trả Hồng Liên cho hoàng hậu, nếu không sẽ vạch trần thân phận của ta. Nàng vừa hận vừa ghét ta, nếu như vậy thì hủy diệt nàng chẳng phải tốt hơn sao? Ta đã có Hồng Liên."

"Ngươi điên rồi!" Yết hầu có chút khàn khàn, Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.

"Ta điên! Ta điên vì nàng! Vì nàng mới mang mặt nạ nguyền rủa kia!" Tống Mịch đột nhiên lớn tiếng nói, "Nếu không phải hoàng hậu xa lánh nàng, để nàng gả cho tên khốn Tiêu Viễn Trình kia, sao ta lại tàn nhẫn quyết đem Hồng Liên đánh tráo! Ta cũng là vì nàng, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng không hiểu ta!".

Trong tay Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xuất hiện Roi Hỏa thần, phẫn nộ vụt qua, Tống Mịch không tránh, bị nàng đánh một roi ngã ra đất, phun ra một ngụm máu, nhưng lại lớn tiếng cười rộ lên.

"Nguyệt nhi, ta thật sự muốn đối xử tốt với ngươi, ta đã thề trước mặt nàng sẽ không thương tổn ngươi. Nhưng tại sao ngươi lúc nào cũng đối nghịch ta? Nếu ngươi nghe lời một chút, ta sẽ rất tốt với ngươi!"

"Ta không lạ gì lòng tốt của ngươi!" Hoàng Bắc Nguyệt bước qua, kéo hắn lên khỏi mặt đất, tung một quyền đánh vào mặt hắn, "Từ một khắc ngươi đến gần ta, chính là sai lầm!"

Khóe môi bị đánh phá, mơ hồ giữ lại máu, Tống Mịch vẫn không hề động lòng, ngước mắt nhìn nàng, chậm rãi cười nói: "Ánh mắt quả thực giống nhau như đúc."

"Ta là Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi muốn nói với bà thì xuống Địa ngục đi!" trong tay Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xuất hiện một ánh chớp chói mắt, đâm thẳng xuống ngực Tống Mịch!

Mắt thấy ánh chớp sẽ xuyên thấu thân thể, xé nát hắn thì đột nhiên ánh sáng màu vàng sặc sỡ phát ra từ trên người hắn. Ầm ầm một tiếng, một lực đẩy thật mạnh đẩy Hoàng Bắc Nguyệt lui ra ngoài!

Thân thể đập vào cây cột, ngực đau nhức.

Cả thần điện gió bão nổi lên cuồn cuộn, lửa cháy trên ngọn nến chiếu sáng lay lắt, song so với ánh lửa chói mắt còn có Chim Thần Kim Loan mang lông vũ lửa cháy ánh vàng rực rỡ!

Tống Mịch chậm rãi đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, nói: "Từ khi đeo mặt nạ, sinh tử không ảnh hưởng đến ta."

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn cùng Chim Thần Kim Loan, nhổ ngụm máu ra, "Theo truyền thuyết, Chim Thần Kim Loan cho dù chết cũng sẽ dục hỏa trùng sinh, bản tính chí dương, là thần thú bất tử."

"Nếu ngươi đã biết thì vì sao còn trở lại Điện Quang Diệu?" Thánh quân hỏi.

Bên khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Bởi vì ta đã hứa."

Nói hết lời, mũi chân Hoàng Bắc Nguyệt nhún một chút, thân thể như tia sáng, như ảo ảnh di chuyển tới bên cạnh Chim Thần Kim Loan.

Lông vũ của chim thần cũng mang theo hỏa cầu rừng rực. Mỗi một khối hỏa cầu cũng ẩn chứa năng lượng khủng bố, chạm một chút là chết, thế mà Hoàng Bắc Nguyệt dám nghênh diện trực tiếp.

"Ngươi muốn chết sao?" Tống Mịch hô to, chợt phát hiện điều bất thường, Hoàng Bắc Nguyệt đâu có lại gần Chim Thần Kim Loan, rõ ràng bày kết giới, sau đó đột nhiên tiến tới chỗ hắn!

Tay áo bào huy động, một con Lôi Long hung mãnh bắn ra, dữ tợn há rộng miệng về phía Tống Mịch!

Trong nháy mắt sáng bừng, Tống Mịch phản ứng nhanh tránh ra, nếu không đã bị Lôi Long nuốt vào bụng mà chết!

"Không thể nào!" Hắn nhìn về phía Chim Thần Kim Loan, Gió Lốc tuyệt đối không thể khinh địch, dễ dàng bị kết giới vây khốn như vậy.

"Ngươi nghĩ ta sẽ không chuẩn bị mà đến sao?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, nếu không phải hợp tác cùng Mạnh Kỳ Thiên tìm nhược điểm của Chim Thần Kim Loan, nàng thật không dám tùy tiện đến Điện Quang Diệu.

Tống Mịch như nhớ ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chim Thần Kim Loan, ở kết giới nó tả xung hữu đột, mặc kệ đụng đến chỗ nào trên kết giới đều bị ánh chớp cường đại bùng lên, ngăn cản nó quay lại.

Mà Chim Thần Kim Loan ngày xưa mạnh mẽ bá đạo cũng có chút bất thường.

"Chim Thần Kim Loan không phải ngô đồng không lớn, không phải luyện thực không ăn, không phải nước suối không ẩm. Phía sau Điện Quang Diệu có một con suối, nước suối ngọt như rượu, Gió Lốc thường xuyên đi uống, bởi vậy ta để Mạnh Kỳ Thiên hạ thuốc trong nước suối."

Hoàng Bắc Nguyệt âm hiểm nói, nhìn vẻ mặt tức giận của Tống Mịch, hắn thật sự là đánh giá thấp năng lực của Mạnh Kỳ Thiên. Hắn thuộc tính phong, thực lực rất mạnh, thần không biết quỷ không hay đi hạ một chút dược thì chẳng ai phát hiện được.

Tống Mịch hừ nhẹ một tiếng: "Không ngờ hai người các ngươi liên hợp cùng nhau."

"Ngươi nên phát hiện sớm hơn!" hai tay Hoàng Bắc Nguyệt kết ấn trên mặt đất, bùa chú thông qua Roi Hỏa thần truyền xuống đất, sàn nhà Quang Minh Thần Điện đột nhiên vỡ ra một vết nứt lớn, chỗ Tống Mịch đứng thẳng thoáng cái đình trệ.

Bóng dáng hắn lay động một chút, đột nhiên biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã xuất hiện trên cao.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, trong khe hở nứt ra đột nhiên tuôn trào vô số lửa cháy, vẫn hướng lên trên bao vây quanh Tống Mịch.

Hắn xoay người lại nhìn, cũng không bối rối, giơ tay lên, ánh sáng màu vàng chợt lóe, vô hình đẩy mạnh lùi lửa cháy như sóng cuốn tới!

"Nến Đỏ!" Hoàng Bắc Nguyệt khẽ quát một tiếng, phía sau vang lên tiếng rồng ngâm réo rắt. Thân thể tuyết trắng thật lớn bay ra khỏi lửa cháy, Tống Mịch lần đầu tiên nhìn thấy Nến Đỏ hóa thân thành bạch long liền sửng sốt một chút, trong trí nhớ xa xôi hiện lên người kia cũng khống chế một thần thú Hắc Long giống như thế!

Nến Đỏ ngang ngẩng đầu lên, băng long từ thân thể xoay quanh ra, song song tấn công hướng Tống Mịch. Trước người Tống Mịch đột nhiên xuất hiện kết giới màu vàng, trong khoảnh khắc băng long đánh lên liền nát vụn!

Cục băng vỡ đều rơi xuống, trong không khí hơi nước bốc lên mơ hồ, khuôn mặt Tống Mịch như ẩn như hiện trong làn hơi nước.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, đột nhiên biến sắc khi thấy ánh chớp lóe ra xuyên phá hơi nước, lấy khí thế không thể đỡ được mà phá kết giới của hắn.

Tống Mịch lui về phía sau, nhưng vẫn bị một ánh chớp quét trúng, trên cánh tay rách một vệt dài chảy máu!

Sắc mặt hắn trong nháy mắt lạnh như sương, đứng ở một bên thần điện nguy hiểm nhìn nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi ra từ màn hơi nước, phía sau mang theo con thú lửa cháy hung mãnh, con ngươi lạnh liệt lẳng lặng nhìn hắn.

Kết giới của hắn vốn không thể địch nổi, đáng tiếc nàng hợp tác lâu cùng Mạnh Kỳ Thiên nên hiểu rõ cơ quan trong kết giới, cho nên phá dễ dàng.

Tống Mịch cũng hiểu điều này, cho nên rất tức giận.

Nàng cùng Nến Đỏ trái phải vây bắt hắn, phía sau còn có Ma thú Hỏa Diễm Ô Sát chậm rãi đi tới, Thôn Thiên Hồng Mãng mà hắn ban cho Hồng Liên cũng ở bên kia như hổ rình mồi nhìn hắn.

Bốn phía bủa vây, để xem hắn muốn trốn chỗ nào!

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi vọng tưởng như vậy có thể đánh ngã ta sao?" Tống Mịch trầm mặc một hồi mới chậm rãi mở miệng, hai mắt liếc Chim Thần Kim Loan, loại kết giới cấp bậc này không vây lâu được Gió Lốc.

Phía sau mở cái khe nứt, truyền đến từng đợt tiếng rít gào rống giận. Roi Hỏa thần có thể gọi Lửa Địa ngục về, Hoàng Bắc Nguyệt từng lĩnh giáo lực lượng cường đại này một lần, bị quấn lên tuyệt đối không chạy được.

Nàng chợt lui về phía sau, đứng bên cái khe, lửa cháy hừng hực ánh lên khuôn mặt xinh xắn, hiện ra vài phần khí thế lãnh ngạo.

Tống Mịch trong mắt chợt lóe lệ quang, quyền trượng màu vàng trong tay gõ trên mặt đất, tiếng vang ầm ầm thật lớn vang lên từ sâu trong lòng, không biết là vật gì động đậy, giống như vạn mã chạy chồm từ xa phóng tới!

Hoàng Bắc Nguyệt căng thẳng, biết Tống Mịch vẫn có rất nhiều hậu chiêu chưa tung ra. Nàng một mực cảnh giác, đặc biệt cảnh giác Mặc Liên đột nhiên xuất hiện!

Chỗ nàng đứng chân lắc lư không yên, tiếng rít gào từ khe nứt vỡ ra đột nhiên dừng lại, sau đó càng phẫn nộ rống lên. Sau đó lửa cháy cao tận trời xuất hiện từ vết nứt, trong nháy mắt xông lên nóc thần điện, lập tức thổi bay nóc nhà xanh vàng rực rỡ!

Khí thế cường đại hết sức bức người, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lui về phía sau, đưa tay ngăn trở trước mắt, trong khe hở mơ hồ nhìn thấy người lửa khổng lồ!

Người lửa khổng lồ cao lớn gấp mấy lần so với lúc bị Hồng Liên triệu hồi ra, cả thân thể cũng từ nóc thần điện đi ra ngoài.

Lửa cháy cùng sóng nhiệt hình thành ào ào thổi qua, tóc cùng quần áo của Hoàng Bắc Nguyệt bị thổi tung bay, nàng khiếp sợ nhìn người lửa khổng lồ kia.

Đây không phải là nàng triệu hồi ra, từ hơi thở nguy hiểm trên người cũng có thể cảm nhận được!

Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức gọi lửa cháy xung quanh vây lại, nhưng người lửa khổng lồ gục đầu xuống, phẫn nộ nhìn nàng một cái, đột nhiên vươn bàn tay khổng lồ chụp xuống chỗ Hoàng Bắc Nguyệt.

Khí nén mạnh mẽ từ lòng bàn tay chưa tới gần đã đẩy nàng đi, suýt đứng không vững, bước chân lảo đảo đã bị người lửa khổng lồ đánh bật ra!

Nàng đột nhiên đập phải kết giới vây khốn Chim Thần Kim Loan phía sau, vừa lúc Chim Thần Kim Loan mạnh mẽ muốn đột phá kết giới, cánh vừa đánh lên, lửa vàng khiến bề mặt kết giới nóng bỏng vô cùng. Trên lưng nàng lập tức bỏng rát, hung hăng cắn răng, mũi chân nhún một cái rời khỏi kết giới.

Một ít tóc bị đốt cháy khét, nàng giận dữ trừng mắt nhìn người lửa khổng lồ kia, hắn đã chuẩn bị bước nhanh tới, nhưng Ô Sát há lại cho phép một quái thú thuộc tính hỏa khác tồn tại trước mặt?

"Grao..."

Ô Sát rống lên một tiếng, đột nhiên đánh thốc lên, thân thể khuếch đại, trong nháy mắt đẩy ngã người lửa khổng lồ xuống mặt đất, hai ma thú cắn xé nhau, quay cuồng trên mặt đất, dính đến chỗ nào thì chỗ đó cũng hừng hực lửa cháy.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc bọn chúng một cái mới chuyển hướng nhìn Tống Mịch.

Tống Mịch sắc mặt vẫn bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch, giơ quyền trượng nhắm vào Hoàng Bắc Nguyệt. Nàng cũng không khách khí, hai tay kết ấn, nguyên khí màu đen của Vạn Thú Vô Cương từ bàn tay hung dũng mãnh tiến ra, từng đợt hắc khí ngưng tụ thành bùa chú chợt lóe trong lửa cháy.

Ánh mắt Tống Mịch ngưng tụ, không đón đỡ bùa chú quỷ dị màu đen kia, phi thân lên, trực tiếp bay ra khỏi Quang Minh Thần Điện.

"Không cho ngươi chạy trốn!" Nến Đỏ từ phía sau đánh hắn một kích, nàng tuổi vẫn nhỏ, không thể so với Quân Ly năm đó, bởi vậy hết sức cố gắng va chạm, nhưng cũng khiến thân hình Tống Mịch chậm lại một chút, để bùa chú của Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt đuổi theo hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh bắt đầu niệm chú: "Thiên đạo, địa đạo, nhân đạo, Súc Sinh đạo, Ngạ Quỷ đạo, Tu La đạo! Bùa chú Lục Đạo Thiên Nguyên!"
Bình Luận (0)
Comment