Vì hai mắt chảy máu, vừa xót vừa đau nên có lẽ sinh ra ảo giác.
"Cứ tiếp tục không ổn, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi!" Phong Liên Dực cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy bộ dáng của nàng, không chỉ có hai mắt, trong lỗ mũi cùng lỗ tai cũng chậm rãi chảy máu, sao có thể tiếp tục đi tìm Chim Thần Kim Loan?
"Không cần! Ta vẫn cảm giác được hơi thở Gió Lốc, nó ở gần đây" Hoàng Bắc Nguyệt rất kiên định, "Ngươi không cần lo cho ta, ta không sao"
Phong Liên Dực đột nhiên cầm tay nàng, không cho phản kháng nói: "Không cho phép ngươi bước thêm bước nữa!".
"Úi" trên cổ tay đau nhói, Hoàng Bắc Nguyệt nhăn mi lại, nàng hiện tại không phải xương đồng da sắt.
Nhận thấy nàng đau nhức, Phong Liên Dực lập tức buông tay ra, lui về phía sau một bước dài, cách xa nàng.
Vốn suy yếu dựa vào hắn mới có thể chống đỡ, mà hắn vừa rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức như búp bê vải ngã xuống.
Cho dù thấy nàng như vậy, Phong Liên Dực cũng không tiến lên, vẫn chậm rãi lui về phía sau, trên mặt dần dần hiện ra vẻ thống khổ.
"Dực?" Nhìn thấy ánh mắt hắn bất thường, Hoàng Bắc Nguyệt chột dạ, dự cảm xấu hiện lên.
"Ta..." Phong Liên Dực gằn từng tiếng, "Ta... ta giết nàng".
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lập tức trong đầu hiện ra nụ cười âm trầm của Lệ Tà, đột nhiên hiểu rõ gì đó, giãy dụa đứng lên, cũng lui về phía sau, sau đó xoay người, lảo đảo chạy về phía trước.
"Ở chỗ này chờ ta!" Nàng để lại câu nói, sau đó cũng không quay đầu chạy vào sâu trong rừng rậm, vô số Phù Quang truy đuổi bóng dáng của nàng.
Phong Liên Dực thống khổ đứng tại chỗ, nắm chặt nắm tay khó khắc chế, mấy lần muốn đi theo nhưng cố nén khắc chế.
Trên trán mồ hôi lạnh bốc lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ có vài phần dữ tợn tà ác.
"Ta đã sớm nói với bệ hạ, như vậy quá mạo hiểm, không nên tới gần nàng." Một mảnh Phù Quang đột nhiên tản ra, Lệ Tà từ trong ánh sáng lấp lánh đi ra, mặt tươi cười.
Phong Liên Dực đột nhiên mở to mắt, đôi mắt màu tím giống như hàn băng ánh lên vẻ hung tàn.
Lệ Tà dừng lại, thu hồi tươi cười, sắc mặt nghiêm nghị, nói: "Bệ hạ lần này đến vốn không phải vì cứu nàng, cần gì đau khổ áp chế tà tính? Giết Âm Hậu, tiếp theo là giết nàng. Việc này đã không thể ngăn trở được nữa."
Phong Liên Dực ngậm miệng không nói, dường như không bận tâm câu nói của hắn, chỉ hơi hơi huy động tay áo bào, trong không khí tựa hồ có một đôi cánh vô hình, vững vàng kiềm chế hai tay hắn.
Lệ Tà hừ lạnh: "Cần gì thống khổ như vậy? Chỉ cần giết Hoàng Bắc Nguyệt, bệ hạ sẽ được giải thoát."
"Cút!" Hắn nhọc nhằn khổ sở nói ra một chữ.
Tại sao rõ ràng yêu sâu đậm, cuối cùng ngược lại biến thành gông xiềng trí mạng?
Bởi vì người hắn yêu nhất là nàng, cho nên nàng nhất định phải chết, đây là số mệnh của Tu La vương sao?
Lệ Tà mỉm cười: "Bệ hạ quá nghiêm túc, phụ thân ngài quả quyết hơn rất nhiều."
Trong rừng, khắp nơi đều có dây leo quấn quanh cây, rễ cây mọc bên trên. Nơi này trừ một ít linh thú không đi ra ngoài thì có vẻ không ai đi qua, cho nên dưới chân không có dấu vết đường đi.
Trên đất mọc đầy rêu xanh, không cẩn thận sẽ trượt chân.
"Á" một tiếng kêu đau đớn, Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cắn môi, cầm lấy vài dây leo chậm rãi đứng lên.
Lúc nàng ngã sấp xuống, Phù Quang truy đuổi phía sau giống như hổ đói vồ mồi, hung mãnh đánh thốc đến.
Nàng một tay kết ấn, trong thân thể nguyên khí tán loạn nhưng không chịu nghe nàng sai khiến, hơn nữa tình huống hiện tại, càng điều động nguyên khí, càng đưa tới rất nhiều Phù Quang, cuối cùng mất nhiều hơn được.
Bởi vậy nàng dứt khoát đứng lên, không để ý Phù Quang truy đuổi, một mặt chạy về phía trước.
Nhưng không thể ngờ dây leo nàng cầm đột nhiên quấn lên, kéo chặt tay nàng, vô số dây mọc ra cuốn lấy toàn thân nàng.
Dây cuốn rất chặt, lực đạo lớn khó tin, so với bị rắn cuốn còn đáng sợ hơn!
Đây là dây leo Lấy Mạng Đằng!
Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời nhớ ra, bị trọng thương nên ý thức đều có chút mơ hồ. Nàng lại không có nhận ra loại thực vật trí mạng trong Rừng rậm Phù Quang này.
Lấy Mạng Đằng có thể làm thuốc, nhưng vùng đất nó mọc ra như là hoa ăn thịt người vậy. Mặc dù bề ngoài là thực vật, nhưng lại có bản chất dã thú, trên ngọn dây leo màu xanh biếc có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, vừa hưng phấn vừa sợ hãi oa oa kêu to.
"Chết tiệt!" Thấp giọng mắng một tiếng, đúng là rồng vướng nước cạn bị tôm đùa giỡn, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.
Hoàng Bắc Nguyệt nàng vậy mà lại bị một đám Lấy Mạng Đằng cuốn lấy không tha.
Tay kia lập tức rút ra dao găm màu đen sau thắt lưng chém tới dây. Ngọn dây bị chém đứt đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, dĩ nhiên sẽ đau nhức!
Nhưng Lấy Mạng Đằng rất nhiều, ngọn dây vừa đứt lại có ngọn khác mọc lên, nảy, Phù Quang phía sau cũng theo sát không bỏ.
Hoàng Bắc Nguyệt mệt bở hơi tai, cũng không muốn nhúc nhích, rơi vào đường cùng còn phải đấu với đám cấp bậc thấp này!
Trong ánh mắt lăn xuống hai hàng máu loãng, trong tai ầm vang một tiếng, bị Lấy Mạng Đằng cuốn lấy một chân, vô số Lấy Mạng Đằng bò lên cây, treo ngược nàng lên, sau đó đều quấn quanh người nàng.
"Ngự hỏa..." chưa kịp niệm xong một tiếng chú ngữ, đột nhiên trước mắt ánh chớp chói lọi hiện lên. Phù Quang cùng Lấy Mạng Đằng đều né tránh, sợ hãi chạy thoát.
Trước một khắc vẫn vô cùng kiêu ngạo, giờ khắc này toàn bộ chạy nhanh như chó mất chú!
Nghe tiếng thét chói tai của Lấy Mạng Đằng, Hoàng Bắc Nguyệt bị bọn chúng buông hai chân ra, như con diều đứt dây té xuống.
Rơi cắm đầu xuống đất không khéo óc vỡ toang, một cái chết thật bi thảm.
Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu nàng, cuối cùng lại không rơi xuống đất, mà bị một đôi tay vững vàng tiếp được.
Nàng nhớ lúc chiến đấu với Chim Thần Kim Loan, Phong Liên Dực kịp thời chạy tới, trong lòng cảm động như muốn khóc, cái mũi đau xót, nghẹn lời hô một câu: "Dực."
Hy vọng hắn không nên thay đổi, không nên đoạn tình tuyệt ái.
Hy vọng hắn đột nhiên xuất hiện là thật tới cứu nàng, mà không phải vì giết nàng.
Trong mắt lệ nóng hóa thành máu loãng trào ra, đột nhiên môi đau xót lại bị người hung hăng cắn!
"Đừng..." Bị đau kêu một tiếng, từ trong hơi thở truyền tới cảm giác không quen thuộc, Hoàng Bắc Nguyệt duỗi tay muốn đẩy, nhưng trên môi lại càng ngang ngược cắn xé.
Đây không phải là hôn nàng, hoàn toàn là cắn nàng!
Từ hơi thở xác định thân phận, Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói: "Mặc Liên!"
Nếm tới mùi máu của nàng, Mặc Liên chậm rãi buông tay ra, trên mặt ướt át, đều là dấu vết nước mắt.
"Tại sao?" Mặc Liên run giọng hỏi, "Ngươi muốn ở cùng hắn, ta thì sao?"
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng thở dốc, nghe được lời của hắn mới ngẩng đầu, nói: "Mặc Liên, chúng ta đúng là bằng hữu đúng không?"
"Không cần!" Mặc Liên kiên quyết lắc đầu, "Ngươi có thể cho hắn, tại sao không thể cho ta?"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lập tức cười khổ: "Cái này sao có thể tùy tiện cho?"
"Vậy ta không muốn hai mắt" Mặc Liên nghẹn ngào giận dỗi như con nít.