Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 997

"Trên đời này vốn sẽ không có vĩnh viễn đối lập, hoặc vĩnh viễn hợp tác, chỉ lần chung ích lợi, cần gì phải câu nệ cấp bậc lễ nghĩa?" Lệ Tà nói, không thể không biết có bất ổn gì.

"Xem ra các ngươi có chung ích lợi là muốn mạng của ta."

"Ta vừa rồi đã nhắc nhở qua ngươi, để ngươi mau rời khỏi, đáng tiếc..." Lệ Tà dừng một chút, liếc mắt Mạnh Kỳ Thiên nói: "Mặc dù có người đến mật báo ngươi, tuy nhiên đã chậm."

Sắc mặt Mạnh Kỳ Thiên trầm xuống, đã tới chậm sao?

Hoàng Bắc Nguyệt lại không chút hoang mang, luôn luôn rất tỉnh táo: "Ngươi liên hợp với Thánh quân giết ta, Phong Liên Dực làm sao bây giờ? Đoạn tình tuyệt ái không phải muốn tự tay hắn xuất chiêu sao?"

"Bệ hạ tự tay làm hiển nhiên sẽ triệt để một phần, tuy nhiên, nếu như ngươi chết, với hắn mà nói cũng là một kết thúc." Lệ Tà vừa nói lời vừa lui qua một bên, mà mười hai Ma thần rất ăn ý vây bọn họ lại.

Vị Ương cười lạnh, hóa ra Lệ Tà đại nhân có dự định như vậy!

Hoàng Bắc Nguyệt môi mím thật chặt, mười hai Ma thần vây quanh nhưng không ai ra tay, xem ra chỉ là muốn bao vây nàng, không để nàng đi.

Lệ Tà chắc là không tự động thủ giết nàng, nếu Phong Liên Dực biết, nhất định sẽ không bỏ qua hắn. Muốn mạng của nàng, hắn có thể để người khác động thủ.

Mạnh Kỳ Thiên thấp giọng nói: "Chúng ta hợp lực đột phá ra ngoài!" Lấy hắn thông minh, đã sớm thăm dò rõ ràng thực lực của mười hai Ma thần ai mạnh ai yếu, từ người kia đột phá là dễ dàng nhất.

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, nhưng lại hỏi: "Mạnh Kỳ Thiên, sau khi mở ra bốn thanh vô cực thiên khóa, Mặc Liên sẽ bị thú tính thống trị chứ?"

Không rõ vì sao nàng hỏi như vậy, Mạnh Kỳ Thiên chỉ có thể gật đầu, lập tức nghĩ nàng không nhìn thấy liền nói: "Không sai, khi đó hắn chỉ biết Thánh quân, nghe mệnh lệnh của hắn, ngươi..."

"Ta vốn muốn để hắn rời khỏi Điện Quang Diệu, làm người bình thường, xem ra cuối cùng không giúp được hắn." Hoàng Bắc Nguyệt thở dài.

Mạnh Kỳ Thiên vội la lên: "Hiện tại không phải lúc nói điều này, rời nhanh khỏi đây mới đúng!"

"Có Mặc Liên ở đây, làm sao đi được?" Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói.

Vừa nói xong, ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên phủ xuống, bóng đen thật lớn xẹt qua bầu trời.

Mạnh Kỳ Thiên xạm mặt lại, không xong.

Tình huống như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt không ngoài dự đoán, nàng dám tới đây, đã sớm liệu đến tình huống xấu nhất.

Không đợi nàng lên tiếng, Tiểu Đăng Lung đã mở ra kết giới, đồng thời dùng một vòng sáng vô hình đeo trên tay Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Thiếu chủ, đừng đánh mất."

"Ừ." Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gật đầu, cúi đầu nhẹ giọng nói với Mạnh Kỳ Thiên: "Ngươi rời khỏi đây đi, ta còn có chuyện chưa xong."

"Ngươi muốn đi đâu?" Nhìn thấy cử động các nàng, Mạnh Kỳ Thiên không khỏi lo lắng, giờ phút này đã là thập diện mai phục, tách ra hành động đúng là bất lợi!

"Yên tâm, mục tiêu bọn họ là ta, ta sẽ dụ bọn họ rời đi." Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên sắc mặt nghiêm túc, nói "Mạnh Kỳ Thiên, nếu ta chưa trở về, mong ngươi chăm sóc tốt Nhã Ngọc."

"Hắn là đệ đệ của ta, chăm sóc nó là đương nhiên, nhưng ngươi..."

Nghe hắn hứa hẹn, Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng nhếch lên, bất ngờ không phòng ngự ngước tay vỗ lên ngực hắn, đột nhiên trong lúc đó, một lực đẩy mạnh mẽ từ lòng bàn tay nàng truyền qua.

Mạnh Kỳ Thiên cả kinh, cả người bị nàng nặng nề đẩy dời đi, lập tức kết giới vây ba người biến mất.

"Thủ thuật che mắt." Lệ Tà chẳng thèm ngó tới, vươn tay ra, vài mảnh lá cây phi trên mặt đất, như bị gió thổi lên phía trước, nhưng lại mang theo xu thế uy phong lẫm liệt.

Là cây cuốn qua một chỗ, một tiếng nữ tử tinh tế kêu lên đau đớn, mấy giọt máu tươi rơi xuống, Lệ Tà mỉm cười, nói: "Tiến vào."

Đám người Vị Ương vừa nghe, không đợi hắn hạ lệnh, lập tức đuổi theo vết máu.

"Tiểu Đăng Lung, không sao chứ?" Nến Đỏ ân cần hỏi, vừa rồi vài mảnh lá cây nhìn như nhẹ nhàng cuốn qua, kì thực rất bá đạo, nàng cùng Hoàng Bắc Nguyệt mau tránh ra, nhưng Tiểu Đăng Lung thực lực kém hơn liền bị đánh trúng cánh tay.

"Không sao." Tiểu Đăng Lung lắc đầu, nghiêm túc nói, "Ma thú Vương tộc quả nhiên lợi hại!"

"Gặp Lệ Tà, quả thật cần cẩn thận trên hết!" Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói, duỗi tay bắt lấy Tiểu Đăng Lung, "Đi theo ta!".

Đã vào Thành Tu La, Nến Đỏ ngẩng đầu nhìn xung quanh, lo lắng hỏi: "Chủ nhân, rốt cục Minh ẩn thân ở đấu? phải tìm cách dụ hắn ra, nếu không, sẽ bị Lệ Tà đuổi theo!"

"Muốn dẫn hắn ra rất đơn giản." Sắc mặt hơi ngưng trọng, Hoàng Bắc Nguyệt mím môi tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Đi gặp Phong Liên Dực!"

Nàng không nhìn thấy, chỉ có thể ổn định lại tâm tình, cẩn thận hồi tưởng kết cấu Thành Tu La một chút, chỗ nào nàng đã tới một lần cơ bản sẽ không quên, đặc biệt lúc dừng lại ở Thành Tu La mấy ngày, nàng cố ý nhớ tất cả ngóc ngách, bởi vậy, hiện tại không cần nhìn cũng có thể chuẩn xác tìm được nơi muốn đến.

Phía sau từng luồng gió mạnh, mười hai Ma thần không cam lòng đuổi theo sau, nhận thấy chỗ bọn họ muốn đi, Vị Ương không khỏi giận dữ: "Dám đi quấy rầy bệ hạ! Muốn chết!"

Nói xong, hai cái băng xà thật lớn kêu rống một tiếng, vồ xuống đám người Hoàng Bắc Nguyệt, ngăn trở đường đi của bọn họ!

Mặc dù có kết giới che đậy, nhưng Lệ Tà hết sức lợi hại, vài mảnh lá cây cũng đi theo bọn họ, để đám người Vị Ương theo đuôi!

Nhìn thấy băng xà, Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh, đột nhiên ngón tay búng ra, một viên hạt châu màu đỏ rực rơi trên mặt đất, mở ra.

Lửa vừa chạy ra, cự thú hỏa diễm hung mãnh đột ngột vươn lên khỏi mặt đất, nổi giận gầm lên một tiếng với mười hai Ma thần đuổi theo phía sau, lửa cháy cuồn cuộn.

"Ma thú bảo vệ!"

"Ô Sát đại nhân!"

Sắc mặt Mười hai Ma thần đại biến, kể cả Vị Ương cũng dừng lại cước bộ, ngẩng đầu vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ nhìn Ma thú Hỏa Diễm.

"Ô Sát! Ngươi là phản đồ của Thành Tu La!"

Ô Sát giận dữ trừng mắt nhìn bà, ở trong Bùa Phong ấn thú của Hoàng Bắc Nguyệt tẩm bổ lâu như vậy, hắn sớm đã dần dần thần phục Hoàng Bắc Nguyệt, sức uy hiếp của Thành Tu La đối với hắn dường như không còn sót lại chút gì.

Chậm rãi hướng phía trước vài bước, mười hai Ma thần không dám đối kháng cùng hắn, dù sao đây là Ma thú bảo vệ a, một trong 4 đại ma thú, bọn họ mười hai người hợp lực cũng không phải là đối thủ!

Không cam lòng lui về phía sau, Vị Ương cắn môi, nắm chặt kiếm.

"Ô Sát." Giọng nói Lệ Tà nhẹ nhàng vang lên, giống như một trận gió, chậm rãi thổi qua bên người Ô Sát.

Giật mình một cái, tựa hồ cảm nhận được ràng buộc gì đó, Ô Sát ngẩng đầu, nhìn nam nhân tóc bạc như tuyết, trên mặt đồ đằng hết sức quỷ dị tươi cười đi tới gần mình.

Trong lòng có loại cảm giác thần phục.

Có Ô Sát ngăn chặn bước chân bọn họ, Hoàng Bắc Nguyệt rốt cuộc đủ thời gian đi tới phía sau Thành Tu La, nơi bên hồ yên ba mênh mông.

Bên kia hồ cỏ cây xanh um, hoa và cây cảnh sum suê, nhà gỗ tinh sảo ẩn ở hoa hồng xanh tốt.

Trên mặt hồ vốn phiêu đãng màu trắng hơi nước, giờ phút này hơi nước như bị ô nhiễm, lộ ra hắc khí nhè nhẹ.

Con ngươi vừa chuyển, Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Tựa hồ có điều...."

"Minh hẳn là ở đây." Nến Đỏ liếc nhìn hắc khí liền phán đoán.

Hoàng Bắc Nguyệt để Tiểu Đăng Lung rút lui kết giới, chậm rãi đi ra ngoài, chân đạp trên mặt đất ẩm ướt, lặng yên không một tiếng động đi vòng quanh hồ, tới gần nhà gỗ nhỏ.

Nến Đỏ cùng Tiểu Đăng Lung theo sát phía sau, không dám chậm trễ.

Đi tới một nửa, cửa nhà gỗ bị mở ra, trong phòng đen nhánh, một bóng người chậm rãi đi tới, đi theo phía sau hắn là một con rồng bằng hắc khí.

Đầu rồng lộ ra, lạnh lùng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Bóng người kia dần dần hiện ra ở trong hắc khí, ánh mắt mơ hồ, hình dung gầy gò, nhưng vẫn kinh thế tao nhã.

Chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt từ từ ôn nhu, hắn bước về phía trước từng bước, nói: "Nguyệt..."

Đi từng bước lại đột nhiên dừng lại, âm thầm lắc đầu, không còn về phía trước.

Nghe được giọng nói của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng dao động, lập tức cười: "Ngươi có khỏe không?"

"Tại sao ngươi lại tới đây?" giọng nói Phong Liên Dực có vẻ lạnh như băng, tựa hồ cố gắng khắc chế ý niệm khát máu quay cuồng.

Ở trong thành Tu La, cái loại sát ý mãnh liệt này càng khó khắc chế.

Hơi thở nàng gần như thế, hắn muốn tới gần, không thể kìm nén muốn tới gần, nhưng là... sau khi tới gần sẽ phát sinh cái gì hắn cũng không biết.

"Chỗ nào có ngươi, ta nhất định sẽ đến." Mỉm cười, ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt thiểm động, an tĩnh an hòa, "Ma thú Trừng Phạt, Minh?"

Cách xa nhau, Phong Liên Dực nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng trầm xuống, đột nhiên không để ý gì hết, đi nhanh từ bậc thang xuống.

Minh theo sau lưng, sát khí từ rồng đen còn nặng hơn so với trên người thần chết.

Cảm giác đại sát khí mạnh mẽ càng ngày càng tới gần, Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt cũng chợt trầm xuống, nhẹ nhàng gật đầu với Nến Đỏ. Bóng người Nến Đỏ chợt lóe, trong nháy mắt liền xuất hiện phía sau Minh.

Rồng bạc màu trắng hiện thân, hàn băng đông lạnh, từ phía sau bắt được cái đuôi của Minh, Ma thú Trừng Phạt giận dữ, quay đầu lại há mồm cắn Nến Đỏ.

Nến Đỏ cũng không yếu thế, lúc Minh mở miệng, nàng ngẩng đầu lên dùng sức va chạm, đẩy Minh ngã lăn ra cỏ, trên người hắc khí đặc hơn, hơi thở tà ác chạy chồm ngã nhào.

"Xú nha đầu!" Minh tức giận mắng một tiếng, đứng thẳng người lên muốn tiến công, đột nhiên một luồng sáng hiện lên, là Tiểu Đăng Lung bay nhanh thiết trí một kết giới, ngăn cản Phong Liên Dực.

Hừ! Loài người ngu xuẩn hóa ra có ý dụ hắn đi, sau đó ngăn trở bệ hạ, cuối cùng để nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt đối phó hắn!

Phong Liên Dực giật mình, đưa tay đụng một chút kết giới của Tiểu Đăng Lung, trình độ như vậy với hắn mà nói dễ dàng có thể phá giải, nhưng hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười với hắn, thân ảnh lắc lư, liền biến mất trước mắt, sau một khắc, nàng đã đứng đối diện với Minh.

Trong thân thể Minh tản mát ra khí thế khủng bố.

Nhìn cô gái trước mắt, Minh âm lãnh quát: "Loài người, ngươi như con kiến hôi trước mặt ta, ta chỉ cần nhẹ nhàng động thủ là nghiền chết ngươi!"

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc hắn, không muốn đáp lại, Roi Hỏa thần chợt xuất hiện trong tay. Lúc Minh nói xong, một roi liền quất lên mặt hắn!

"Loài người đáng chết!" Minh bị chọc giận, thân thể thật lớn bay lên trời, sau đó cấp tốc hạ xuống, trên người hắc khí tản ra một ít, mơ hồ lộ ra lớp vảy màu xanh nhạt.

Nguyên khí xanh đen tuôn ra khỏi miệng Minh, Nến Đỏ hô một tiếng cẩn thận, Hoàng Bắc Nguyệt đã rất nhanh rời đi, nguyên khí trên mặt đất gây ra một lỗ thủng thật lớn, chấn động khiến nước trong hồ dậy sóng.

Ở giữa không trung đạp trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt hai tay thao túng Hỏa cùng Lôi, song song thành lưới, đâm đầu đánh vào Minh!

Thân thể thật lớn của Minh tránh một bên, phía sau Nến Đỏ không để ý tới cắn xé, thân rồng quấn lên, há mồm cắn cổ hắn!

Tuy nói có hắc khí bảo vệ, song Minh vẫn cảm giác đau nhức, hắn giận dữ đong đưa thân thể, suýt rơi vào trong hồ, trên người hắc khí tăng vọt, thoáng cái hất Nến Đỏ ra.

Hoàng Bắc Nguyệt đã kết ấn, yên lặng niệm chú, Bùa chú Lục Đạo Thiên Nguyên hình thành, ánh sáng chợt lóe trong tay nàng, đang muốn đẩy tới vây khốn Minh, nhưng phía sau thình lình xuất hiện khiến rùng cả mình. Nàng trời sinh cảnh giác, hai mắt mù cảnh giác càng cao hơn!

Hàn ý còn không nhích lại gần mình, nàng liền bay nhanh về phía bên cạnh, cơ hồ đồng thời, ánh chớp màu đen đánh thẳng vào chỗ nàng vừa đứng, cho dù là giữa không trung mà ánh chớp cũng như xé rách không khí, cơ hồ hình thành một cái động không thể khép lại.

Trên lưng nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, khí thế cường đại như thế, nếu nàng vừa rồi không mau tránh ra thì giờ phút này sợ rằng thành tro rồi.

"Chủ nhân nhanh rời khỏi đây!" Nến Đỏ hô to một tiếng, cũng không đi quản Minh, phi thân đẩy Hoàng Bắc Nguyệt sang bên cạnh.

Chỉ chốc lát cũng không dừng lại, thêm một ánh chớp thật lớn nổ tung chỗ nàng vừa đứng.

Hoàng Bắc Nguyệt hai mắt mờ mịt, không nhìn thấy gì, chỉ phán đoán bằng cảm giác, hỏi Nến Đỏ: "Là Mặc Liên sao?"

Nến Đỏ kinh hoảng ngẩng đầu, quả nhiên mấy trăm thước cao trên không trung, Huyễn Linh Thú thật lớn màu đen trôi nổi, cánh mở ra, xu thế long trời lở đất.

Hai bóng người đứng cách Huyễn Linh Thú không xa, một người y bào màu vàng bay múa, ánh sáng chói mắt, thần thánh không thể xâm phạm.

Mà một người khác mặc y bào đen, khuôn mặt tái nhợt, con ngươi lạnh nhạt, bên khóe mắt có một đóa Hoa Kết Ngạnh nở rộ ba phần tư, cánh hoa màu đen từ khóe mắt vươn ra, như một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nâng mắt của hắn.

Hai bóng người từ giữa không trung đi tới, sau một lát, liền dừng trên giữa mặt hồ, buông mắt xuống nhìn hết thảy phát sinh phía dưới.

Trên mặt Nến Đỏ thần sắc lập tức bối rối tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Đúng là Mặc Liên cùng Thánh quân."

Có chút ngoài ý muốn, hoặc như đã sớm ngờ tới, Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên mím môi, mỉm cười.

Hẳn là muốn đối mặt, không có cách nào trốn thoát.

"Lại gặp mặt, Nguyệt nhi." Tống Mịch cười nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nghe được tiếng của hắn, Mặc Liên như có xúc động, chậm rãi ngước mắt, mờ mịt quét một vòng xung quanh, cuối cùng dừng hình ảnh ở trên người Hoàng Bắc Nguyệt.

"Nguyệt" thì thào một tiếng, dường như hắn muốn bước về phía trước.

Tống Mịch sắc mặt âm lãnh bắt được hắn, ngón tay dùng sức nắm chặt, Mặc Liên giật mình một cái, liền dừng lại.

Tống Mịch lúc này mới hài lòng cười, mở vô cực thiên khóa thứ ba, Mặc Liên có vẻ mất đi nhân tính, nhưng vẫn có chút trí nhớ với Hoàng Bắc Nguyệt, như vậy lấy bốn thanh vô cực thiên khóa ra, hắn nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, còn có thể nhận ra nàng sao?

Cho dù không nhìn thấy bọn họ, nhưng nghe giọng nói như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt biết hôm nay phiền toái lớn.

"Chủ nhân, để ta ngăn bọn họ!" Nến Đỏ xung phong nhận việc, lạnh lùng nhìn Tống Mịch, "Tiểu nhân hèn hạ!"

Nến Đỏ làm sao có thể chống đỡ được Mặc Liên? Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng tính toán, không thể như vậy, để Nến Đỏ đi thì nàng sẽ mất Nến Đỏ.

Trong trầm tư, đột nhiên nghe thấy tiếng kết giới vỡ tan, Nến Đỏ theo tiếng nhìn lại, hô nhỏ một tiếng, đúng là Phong Liên Dực nhẹ nhàng vung tay lên, đánh nát kết giới của Tiểu Đăng Lung, sau đó bước ra.

Bi thảm, lại thêm một cường địch sao?

Nến Đỏ trên trán lăn mồ hôi lạnh xuống, song ngoài dự liệu của nàng, Phong Liên Dực đi ra khỏi kết giới liền không thèm nói đạo lý, bóng dáng cấp tốc lên không, đao phong vô hình từ bốn phương tám hướng phóng tới chỗ Mặc Liên cùng Tống Mịch.

Tống Mịch cả kinh, cuối cùng khóe miệng khẽ nhếch, có Mặc Liên ở đây, không ai làm gì được hắn.

Nhìn bằng hữu này ngày xưa, hai người ở Nước Nam Dực từng là bạn tri kỉ, nhưng hiện tại lại đối lập, không tha sống chết!

Mặc Liên che ở trước mặt Tống Mịch, trên người ánh chớp bốn phía, đánh nát toàn bộ đao phong, lạnh lùng nhìn Phong Liên Dực, duỗi tay tái nhợt muốn bóp chặt cổ Phong Liên Dực.

Phong Liên Dực nhíu mi, trước người phong vô hình thổi qua, ngăn trở tay Mặc Liên, song Mặc Liên chỉ cảm giác một chút lực cản, liền phá vỡ phong vô hình, âm độc bắt lại!

Thực lực Mặc Liên quỷ dị đến như vậy sao? Phong Liên Dực bất động thanh sắc hừ lạnh, chuẩn bị thực sự động thủ.

Song một ống tay áo tuyết trắng phất qua bắt được cổ bàn tay tái nhợt của Mặc Liên, ôn nhu cười nói: "Mặc Liên các hạ, địch nhân của ngươi không ở đây."

Đúng là Lệ Tà che ở trước mặt Tu La vương, thay hắn giải quyết hết thảy.

Ánh mắt Mặc Liên trầm xuống, có chút tức giận, trên cổ tay ánh chớp màu đen hiện ra, Lệ Tà thoáng cái buông tay ra, trong lòng bàn tay dĩ nhiên bị tổn thương một tảng lớn!

Hít một hơi, Lệ Tà Nhãn cao thâm nhìn hắn, cười đến bất âm bất dương, "Xem ra, khi đó không giết ngươi là một quyết định sai lầm a."

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần thứ hai hắn bị người đả thương, lần đầu tiên đúng là phụ nữ gọi là Kết Ngạnh kia.

"Lệ Tà, ta và ngươi không phải có cùng địch nhân sao? Sao không giải quyết cô ta trước, xoắn xuýt ân oán cá nhân sau." Tống Mịch thản nhiên cười, đã bày mưu đặt kế Mặc Liên thì không nên công kích bọn họ.

Nghe được lời của hắn, Lệ Tà cười, Phong Liên Dực lại lạnh lùng nói: "Lệ Tà? Ngươi cùng hắn có giao dịch gì?"

"Thuộc hạ làm như vậy, hết thảy cũng vì bệ hạ." Lệ Tà cung kính nói, trong lòng vẫn có tia sợ hãi.

Ánh mắt Phong Liên Dực lạnh liệt, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, Lệ Tà chột dạ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn chiến cuộc phía dưới.

Minh chống lại Hoàng Bắc Nguyệt, phụ nữ có Vạn Thú Vô Cương cũng khó đối phó a, năng lực lớn nhất của Minh là trừng phạt cùng cắn nuốt, đối với chiến đấu còn không am hiểu bằng Ô Sát.

Cho nên đối đầu với Hoàng Bắc Nguyệt cùng Nến Đỏ, trừ phi có thể thành công cắn nuốt, nếu không khó mà thắng được.

Hoàng Bắc Nguyệt có Vạn Thú Vô Cương nơi tay, muốn cắn nuốt nào có dễ dàng như vậy?

Chỉ thấy nàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay đã kết ấn, Bùa chú Lục Đạo Thiên Nguyên rốt cuộc thành hình, nhưng lại chỉ vây khốn cái đuôi Minh!

Mà Minh rất phẫn nộ, ngẩng đầu kêu rống một tiếng, trong miệng điên cuồng phun ra hắc khí ném nàng xuống mặt đất.

Phong Liên Dực thấy thế, lập tức phất ống tay áo, nguyên khí phong xoay tròn hung hăng đánh vào trên đầu Minh. Minh bị đau, vốn muốn há mồm cắn Hoàng Bắc Nguyệt, giờ phút này chỉ có thể sợ hãi lui về phía sau, ngẩng đầu nhìn Lệ Tà.

Lệ Tà nhíu mắt lại, xem ra vô luận thế nào, muốn bệ hạ tự động thủ với Hoàng Bắc Nguyệt đúng là khó như lên trời. Hắn đến tình trạng này nhưng trong đầu cùng tâm lý vẫn còn giữ một tia lý trí kiềm chế thần trí sắp bị biến mất.

Một khi đã như vậy, vậy chỉ có mượn tay người khác.

Lệ Tà mặt không thay đổi, khẽ gật đầu với Minh, được hắn bày mưu đặt kế, Minh không còn cùng Hoàng Bắc Nguyệt dây dưa, cho dù bị Bùa chú Lục Đạo Thiên Nguyên vây khốn cái đuôi, hắn cũng hùng hổ mở miệng, hắc khí mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập xung quanh.

Hoàng Bắc Nguyệt mới đầu tưởng rằng đây là chiêu thức thần bí của Minh, mang theo Nến Đỏ lui về trên mặt hồ, nhưng đột nhiên nghe thấy trong hắc khí truyền đến tiếng thống khổ kiềm nén của Phong Liên Dực, nàng liền chợt hiểu được.

Đây không phải là đối phó nàng! Mà là đối phó Phong Liên Dực.

Nàng lập tức lấy khối hạt châu phong ấn Chim Thần Kim Loan từ nạp giới ra, song không đợi nàng có bất cứ động tác gì, trên đỉnh đầu Huyễn Linh Thú tê rợn gầm lên.

Nàng trầm xuống, Roi Lôi Thần vung lên giữa không trung, dựa vào cảm giác nguyên khí đối một chiêu cùng Huyễn Linh Thú!

Loại khí thế cường đại này Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm lĩnh giáo, bởi vậy sau một chiêu liền lập tức lui nhanh.

Huyễn Linh Thú có vẻ cũng không muốn chiến đấu với nàng, cùng lui qua một bên.

Một người một thú cách mặt hồ yên ba mênh mông lạnh lùng giằng co.

Hai bên cao ngạo khác thường, tuyệt đối không chút yếu thế.

Huyễn Linh Thú hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên vỗ cánh, lẳng lặng trên mặt hồ nhấc lên cơn sóng động trời!

Hoàng Bắc Nguyệt đã chụp tay trên mặt đất, dưới đất chấn động, cột sóng cao trăm mét trong nháy mắt dựng đứng trên mặt hồ.

Cùng lúc khi đập tay lên đất, nước trên mặt hồ như vải tơ bị người xé ra, sau đó dâng lên.

Hoàng Bắc Nguyệt đạp bọt nước đi tới, hai tay tạo thành chữ thập, mang theo trăm mét sóng lớn đánh về phía Huyễn Linh Thú, mà trong sóng lớn bắt đầu khởi động ánh chớp chói mắt.

Huyễn Linh Thú cũng vồ xuống, một chiêu kinh thiên động địa đem cả Thành Tu La cũng chấn động.

Sóng lớn chạm vào nhau, ánh chớp bắn nhanh!

Phóng lên cao, sau đó bọt nước đầy trời xuống, sấm sét xen lẫn trong bọt nước, bầu trời đột nhiên mưa tầm tã.

Huyễn Linh Thú gặp thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, trong nháy mắt, thần thú cao ngạo thấp giọng nói một câu.

"Nhanh rời khỏi đây!"

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, song hai bên đã đan xen mà qua, vừa vặn để nàng đứng ở cửa ra ngoài.

Xem ra, ngay từ đầu tác chiến, Huyễn Linh Thú đã nghĩ kĩ nên làm như thế nào.

Nó không muốn Mặc Liên phạm sai lầm, không muốn hắn sau này hối hận, hắn là người không có gì, không muốn ngay cả yêu cầu cuối cùng không thể thực hiện bị nó đánh nát.

Mưa to trong nháy mắt cũng làm ướt nàng, Hoàng Bắc Nguyệt ngây người nửa giây, trong tay nắm chặt Bùa Phong ấn thú.

Nàng muốn ở lại, hay là đi?

Đây là cơ hội cuối cùng có thể cứu Phong Liên Dực, nàng trong lòng biết rõ, ý chí của hắn kiên định, cũng không thể vĩnh viễn chống giữ được, có thể đi tới hôm nay đã là kỳ tích trời cao phá lệ khai ân cho nàng.

Nhưng nàng không đánh lại được Mặc Liên.

Trên thực tế, nửa giây thời gian căn bản thể ra được quyết định, sóng lớn hạ xuống, thân ảnh Tống Mịch cùng Mặc Liên cũng xuất hiện trong mưa.

Tống Mịch cười nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, giơ tay khoát lên lưng Mặc Liên, theo tay hắn chậm rãi giơ lên, một cây gậy màu đen chậm rãi được rút khỏi thân thể Mặc Liên.

Hắn giống như rất đau, mặt tái nhợt bình tĩnh từ từ dữ tợn rối rắm.

Cây vô cực thiên khóa thứ 4 rời đi, chung quanh lại thổi lên gió bão, nước mưa nghiêng, ngay cả mặt hồ cũng phun lên thủy triều, bầu trời từ từ xám xịt, nguyên khí chung quanh kịch liệt rung chuyển!

Như nước sôi không an phận trong nồi, ngược lại đẩy nắp tràn ra ngoài!

Lúc đầu ở Phủ Tiêu Dao Vương, Tống Mịch lấy ra cây vô cực thiên khóa thứ hai khỏi thân thể Mặc Liên, nàng từng cảm giác lực lượng thật lớn suýt đẩy mình đi.

Mà hiện tại, cỗ lực lượng này cường lớn hơn vô số lần khi đó!

Giống như trời đất điên đảo.

Mặc Liên đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu thống khổ kêu thét lên như dã thú.

Bên trong tiếng kêu ẩn chứa lực lượng càng khủng bố, Hoàng Bắc Nguyệt hai mắt mù, trong âm thanh kích động kia, ngay cả lỗ tai cũng ầm vang, không nghe được gì!

Trong lòng buốt lạnh chưa từng có, nàng rốt cuộc hiểu Mặc Liên lúc bị Chiến Dã vây công, nhiễu loạn tai hắn, Mặc Liên mạnh như vậy cũng bị thua trong tay Chiến Dã!

Bởi vì không nhìn thấy, không nghe được, thật giống như mất đi hai tay, không làm gì được!

Mặc Liên chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt hoa Kết Ngạnh mở rộng toàn bộ, đóa hoa màu đen thấm vào nước mưa, mở tươi sáng yêu dị.

Hắn mở miệng kêu rống, miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn!

"Giết cô ta đi." Tống Mịch cười mở miệng, chậm rãi rút khỏi phía sau Mặc Liên.

Hoàng Bắc Nguyệt không nghe được, vừa rồi khí thế cường đại ném nàng trên mặt đất, nàng đứng lên, lỗ tai ầm vang, nhưng vẫn cảm giác một lực lượng mạnh mẽ hung mãnh đột nhiên xuất hiện chung quanh.
Bình Luận (0)
Comment