Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật

Chương 14

“Sao lại nhanh như vậy?”

Chu Nam Quân cảm thấy vô cùng không khoa học, coi như ở trường cậu cũng được khen là đẹp trai, nhưng cũng không đến mức lí lịch sơ lược vừa gửi đi đã nhận được thông báo thử vai chứ? Mặt cậu hấp dẫn vậy sao?”

Tạ Nghiêu Thần nhíu mày: “Tôi gửi cái ảnh cậu mặc đồ nữ ngày hôm qua cho họ.”

“Hình tôi mặc đồ nữ?” – Chu Nam Quân nháy mắt: “…What the hell?”

Tạ Nghiêu Thần cười nhạt: “Bộ phim đam mỹ kia soạn lại từ một bộ tiểu thuyết, lúc trước tôi nhàn rỗi không có việc gì làm nên xem qua một chút, phát hiện có một tình huống giả gái, tôi nghĩ có thể dùng được nên gửi mấy tấm của cậu ngày hôm qua cho bọn họ xem. À, trong đống đó còn có vài tấm về cuộc sống hàng ngày.”

“Cậu chụp lén tôi?” – Khóe miệng Chu Nam Quân giật giật, “Sao cậu có thể gửi đi mấy tấm xấu xí như vậy hả? Xóa đi xóa đi!” – Cậu vừa nói vừa nhào tới người Tạ Nghiêu Thần, định cướp điện thoại của hắn.

Tạ Nghiêu Thần trốn ra sau, tránh móng vuốt của Chu Nam Quân, cười: “Chỗ nào xấu? Rõ ràng rất đẹp.”

Chu Nam Quân liếc mắt, nhưng chỉ mộ giây sau, cậu bỗng ý thức được điểm quan trọng: “Chờ một chút,  cậu nói đem ảnh tôi mặc đồ nữ đặt vào trong sơ yếu lí lịch? Cho nên bọn họ mới thông báo nhanh như vậy? Nếu như tôi qua vòng thử vai, lại phải mặc đồ nữ sao? Tôi tuyệt đối không diễn!” – Bình thường đùa giỡn mặc đồ nữ một chút cũng không sao, nếu như trước ống kính mặc đồ nữ, cậu nhất quyết không làm!

Tạ Nghiêu Thần vỗ vai Chu Nam Quân: “Phải có tinh thần hy sinh vì nghệ thuật.”

Chu Nam Quần hừ một tiếng: “Thế sao cậu không hy sinh vì nghệ thuật đi?”

Tạ Nghiêu Thần gật đầu: “Tôi nguyện ý.”

Chu Nam Quân không còn lời để chống đỡ, mỗi tế bào trên người cậu đều ra sức chống cự, ra sức phản kháng, nhưng biết rằng mình có nói cũng như không, đành thở dài một tiếng: “Nghĩ kĩ một chút, đi thử vai  thì cũng được, dù sao cũng không nhất định phải được chọn.”

Tạ Nghiêu Thần khẽ mỉm cười: “Tôi tin tưởng cậu.”

Chu Nam Quân tỉnh táo lại, phát hiện có điều gì đó sai sai.

“Sao cậu lại đọc đam mỹ? Không phải bình thường cậu không đọc tiểu thuyết sao? Hơn nữa lại còn là…tiểu thuyết đam mỹ? Cậu lại còn biết trong đó có tình tiết giả nữ, đệt mợ, chẳng lẽ cậu muốn đào một cái hố rồi chờ rồi nhảy xuống?”

Tạ Nghiêu Thần cười một tiếng: “Nghe Lâm Trạch An nói nên xem qua một chút, mở đầu cũng không tệ lắm liền cứ thế đọc tiếp, đến nỗi cho cậu rớt hố… Sao lại thế được? Cậu đừng nghĩ tôi xấu xa như thế.”

“Cậu người này, đã sớm có kế hoạch với tôi rồi phải không?” – Chu Nam Quân trợn mắt nhìn Tạ Nghiêu Thần, trong đầu liên tưởng đến Tạ Nghiêu Thần dạo gần đây liên tục có những hành động khác thường, dần dần hiểu ra. Tạ Nghiêu Thần quá hiểu cậu, biết dùng phép khích tướng mỗi khi đánh cược thì cậu nhất định sẽ đồng ý, cho nên sau hai lần đánh cược liên tiếp này, hoàn toàn đều là sắp đặt của hắn, “Cậu rốt cuộc đang tính cái gì? Là vì muốn tôi cùng cậu đi thử vai? Sao trước kia tôi không biết cậu có ước mơ làm minh tinh?”

Tạ Nghiêu Thần nhàn nhạt nói: “Đời người dài như vậy chuyện gì mà không thể, đi thử một lần có sao đâu?”

Chu Nam Quan sửng sốt, cậu hoài nghi nhíu mày: “Cậu thật sự muốn làm tài tử?”

Tạ Nghiêu Thần nhìn cậu, mỉm cười không nói.

“Tôi có linh cảm cậu muốn tham gia diễn xuất làm tài tử, nhưng lại ngại một mình nên muốn kéo theo tôi chứ gì?” – Chu Nam Quân cảm thấy bản thân phát hiện ra chân tướng, cậu cùng Tạ Nghiêu Thần cùng nhau lớn lên, chuyện gì cũng làm cùng nhau, học cùng cấp hai, cấp ba, thậm chí là đại học cũng học cùng nhau, cả hai đều như hình với bóng nửa bước không rời, “Cậu thiệt là, sao không nó thẳng chứ?”

“Tôi nói thẳng cậu thì cậu có đồng ý không?”

Chu Nam Quân quả quyết lắc đầu: “Không biết.”

Cậu là trai thẳng a, cho dù là người bạn thân nhất nhờ vả, quả thực cậu cũng không có mặt mũi đi diễn kịch đam mỹ.

Tạ Ngiêu Thần nhún vai: “Cho nên tôi chỉ có thể đưa ra hạ sách này.”

Chu Nam Quân khóe miệng co giật, một lần nữa cạn lời, Tạ Nghiêu Thần quả nhiên hiểu cậu, biết rõ trực tiếp nói thì cậu khẳng định sẽ không chịu, cho nên lựa chọn chính sách vòng vo này.... cố tình để cậu rơi vào bẫy.

“Được rồi, dù sao tôi cũng đã đồng ý.” – Chu Nam Quân buồn bực vài giây, sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh lại, “Coi như tôi xá mệnh bồi quân tử(*).”

(*Xá mệnh bồi quân tử: liều mạng đi theo người nào đó, dùng để miêu tả sự trung thành – Nguồn: Baike.baidu)

Tạ Nghiêu Thần nhếch khóe môi: “Tôi biết cậu cuối cùng cũng sẽ đồng ý thôi.”

“Dạ dạ dạ, cậu biết cậu biết, cậu cái gì cũng biết, không có gì là cậu không biết.”

Chu Nam Quân đảo mắt.

Cũng không lâu lắm, Tạ Nghiêu Thần và Lâm Trạch An đều nhận được thông báo thử vai, hơn nữa phòng ký túc xá của bọn họ đều nhận được tin nhắn cùng một ngày, vì vậy buổi thử vai hôm đó, ba người trở thành bạn đồng hành.

Vì bộ phim này lấy bối cảnh tại trường bọn họ cho nên địa điểm thử vai nằm trong một khách sạn gần đó, bọ họ chỉ cần đi một chút là tới nơi.

Lâm Trạch An khoác vai Chu Nam Quân, cười hắc hắc: “Không nghĩ tới phòng ký túc xá của chúng ta có bốn người mà tận ba người đi thử vai. May mà không diễn cùng một nhân vật, nếu không thì chúng ta sẽ trở thành đối thủ.”

Chu Nam Quân thờ ơ liếc Lâm Trạch An một cái: “Nếu như phải tranh cùng một nhân vật, cậu phải đối đầu với cả tôi và Tạ Nghiêu Thần? Dù sao thì cậu cũng là người có giá trị thấp nhất trong đám chúng ta.”

Lâm Trạch An nhất thời không vui: “Giá trị của tôi thấp nhất? Đùa gì thế?”

“Không tin chúng tôi có thể bỏ phiếu,” – Chu Nam Quân cười một tiếng, “Ai đồng ý Tạ Nghiêu Thần đẹp trai hơn Lâm Trạch An giơ tay?” – Một giây kế tiếp, cậu và Tạ Nghiêu Thần cùng nhau giơ tay.

Lâm Trạch An: “…”

Tạ Nghiêu Thần nhàn nhạt nói: “Ai đồng ý Chu Nam Quân đẹp trai hơn Lâm Trạch An giơ tay?”

Một giây kế tiếp, hắn và Chu Nam Quân tiếp tục ăn ý giơ tay lên.

Lâm Trạch An: “…”

Chu Nam Quân nhún vai: “Xem kìa, hai lần đều là hai thắng một, cậu nên chấp nhận đi.”

“Thật không công bằng!” – Lâm Trạch An hừ một tiếng: “Có bản lĩnh thì hai cậu tự so sánh với nhau đi!”

Chu Nam Quân đột nhiên trở nên khiêm nhường: “Nếu như so với Tạ Nghiêu Thần, vậy khẳng định Tạ Nghiêu Thần đẹp trai hơn.”

Tạ Nghiêu Thần khẽ mỉm cười: “Cậu đẹp trai cậu đẹp trai, cậu đẹp trai hơn.”

“Hay là cậu đẹp trai hơn một chút?”

“Cậu đẹp trai nhất.”

Lâm Trạch An khóe miệng co giật: “.... Đủ rồi, giả dối!”

Ba người cãi nhau ầm ĩ cuối cùng cũng đến nơi, người đợi để vào thử vai xếp thành hàng dài, Chu Nam Quân ngồi một lúc, bỗng nhiên muốn đi vệ sinh, liền nói với hai người kia một tiếng rồi đi tìm nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, cậu đứng ở bồn rửa tay, ngay lúc này bỗng nhiên có người đi vào.

Khi nhìn thấy Chu Nam Quân đang đứng ở bồn rửa tay, trong nháy mắt người nọ lập tức xoay người ra ngoài, Chu Nam quân hơi ngẩn người, nhưng lúc phản ứng muốn gọi lại thì người kia đã không thấy bóng dáng.

Một giây sau đó, nhà vệ sinh nữ ở cách vách đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai.

“AAAAA! Lưu manh!”

Chu Nam Quân: “…”

Khóe miệng cậu giật giật, có vẻ như người vừa rồi cho rằng mình đi nhầm nhà vệ sinh cho nên mới đi thẳng vào vệ sinh nữ… Chết rồi, nhỡ đâu người kia thẹn quá hóa giận thì sao? Vì phòng ngừa bị ăn đòn, cậu có nên trốn gấp không?

Thời điểm còn mải do dự, người kia đã nhanh chóng trở lại.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, đối phương bỗng trợn tròn hai mắt: “Là anh!?”

Chu Nam Quân cũng sửng sốt: “Là cậu?!”

Cái người xui xẻo xông thẳng vào nhà vệ sinh nữ trước mặt cậu, thế quái nào lại chính là Trang Yến Bắc mới gặp cách đây vài hôm?
Bình Luận (0)
Comment