Chu Nam Quân vừa nói như vậy, Trang Yến Bắc nhất thời liền không vui, cậu hướng Chu Nam Quân nhíu mày: “Chúng ta đọ một chút xem như nào?”
Thiếu niên trước mặt hất cằm, ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu khích, bộ dạng tiểu phách lối kia làm Chu Nam Quân cảm thấy rất thú vị, nhưng mà cậu không đến nỗi quá ngây thơ, cho nên liếc mắt: “Đọ cái quần què, cậu buông tay ra, tôi sẽ đợi cậu, nhìn xem tôi có thể chạy sao?”
Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Vốn tôi cho rằng anh sẽ không chạy, nhưng vừa rồi anh lại nói như vậy nên tôi có cảm giác anh đang muốn chạy.”
Chu Nam Quân: “...”
Cậu vô cùng không giỏi đối phó với loại thiếu niên mười mấy tuổi đang trong thời kỳ phản nghịch, không khỏi cạn lời, mặc dù cậu đã sớm biết thời kỳ trưởng thành ở con trai có tư tưởng phản nghịch, nói đi bên trái thì lại muốn đi bên phải, nói đi hướng đông thì càng muốn rẽ hướng tây, nhưng người trước mặt lại phản nghịch đến mức này… Căn bản đã là ngạo kiều rồi được chứ?
Chu Nam Quân dùng sức giãy hai cái nhưng không thể nào ra khỏi cái nắm tay của Trang Yến Bắc liền cảm thấy buồn bực, Trang Yến Bắc mặc dù cao hơn cậu một chút, nhưng dáng người gầy thế này, làm sao lại có khí lực lớn như vậy?
Thiếu niên trước mặt dáng người thon gầy, chân tay mảnh khảnh, Chu Nam Quân vốn so với những nam sinh đồng lứa đã được coi là gầy, nhưng Trang Yến Bắc này trông lại còn gầy hơn nữa, có lẽ do thường làm việc trước ống kính nên phải tận lực khống chế trọng lượng của mình, cổ tay của cậu ta nhỏ như cổ thiên nga, trông dễ nhìn nhưng lại toát lên vẻ yếu ớt, thế nhưng không ngờ lại có lực mạnh như thế.
“Được rồi.” – Chu Nam Quân giãy nửa ngày không thoát, dứt khoát phá quán tử phá suất(*), cậu trưng ra vẻ mặt thoải mái hết sức nhìn Trang Yến Bắc, “Có bản lĩnh thì lấy của cậu ra, để tôi sẽ rốt cuộc cậu có cái gì để tự hào.”
(*phá quán tử phá suất/ 破罐子破摔: nghĩa đen: một cái bình đã vỡ rồi thì cứ để cho nó vỡ luôn. Nghĩa ẩn dụ: một sự việc đã thất bại, sai sót hay bị phá hỏng rồi thì cứ để nó tiếp tục, không quan tâm ra sao nữa. – Baike.baidu)Trang Yến Bắc sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Chu Nam Quân lại có thái độ như vậy, nhìn bộ dạng đầy khiêu khích của Chu Nam Quân, cậu lại bắt đầu lúng túng.
Chu Nam Quân cố gắng để cho ánh mắt của mình trở nên nóng bỏng hơn, đồng thời nét mặt tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm một chỗ nào đấy từ eo trở xuống của cậu ta.
Trang Yến Bắc: “...”
Qua mấy giây, cậu quả thực không chịu nổi tầm mắt nóng hừng hực của Chu Nam Quân.
“Anh, quay mặt ra chỗ khác.”
“Không, tôi phải tận mắt nhìn.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, gậy ông đập lưng ông, “Làm sao, chẳng lẽ cậu tự ti?”
Trang Yến Bắc dĩ nhiên không thừa nhận, cậu dừng một chút, sau đó quả quyết lấy ra.
Chu Nam Quân nhắm mắt huýt một tiếng sao, thề phải trổ tài miệng lưỡi nhanh nhẹn một chút: “Ai u, không tệ nha.”
Sau khi thốt lên câu kia, cậu bỗng cảm giác có gì đó sai sai, bầu không khí hình như ngày càng kì quái.
Trang Yến Bắc nhắm mắt làm xong đại sự, sau đó híp mắt quét vài tia khiêu khích sang Chu Nam Quân, giống như muốn nói “Nhìn xem, tôi làm được rồi đó.”
Chu Nam Quân tỉnh táo lại, liền cảm thấy chỉ số thông minh của mình vừa rớt xuống cống, nhưng mà đây chắc chắn là cho người trước mặt lây sang.
“Đi rửa tay đi.” – Cậu lộ ra biểu tình đầy chê bai.
“Đương nhiên sẽ rửa.” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Tôi cũng không phải không rửa.”
Trang Yến Bắc ngay cả lúc rửa tay cũng nắm lấy tay Chu Nam Quân không rời, Chu Nam Quân không nhịn nổi giọng điệu lành lạnh nói: “Cậu có cảm thấy tựa đề ‘Khi tiểu thịt tươi ép buộc người cùng giới đứng nhìn mình đi vệ sinh’ này có thể đăng lên weibo không?”
Trăng Yến Bắc trợn mắt nhìn Chu Nam Quân, sau đó rất nhanh liền cười lên: “Nếu như anh muốn lên trang nhất bằng cách này, tôi cũng không ngại giúp anh đâu.”
“Miễn.” – Chu Nam Quân cười khan, “Nhưng mà cậu chắc chắn muốn nắm tay tôi từ đây đến chỗ đạo diễn sao? Cậu không sợ người khác thấy?” Coi như những nhân viên ngoài kia không bát quái, thế nhưng số người đi thử vai không ít đâu!
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Không sợ, chẳng lẽ anh sợ sao?”
Chu Nam Quân khóe miệng giật giật: “Nói đùa, cậu là Đại minh tinh còn không sợ, sao tôi phải sợ? Nếu như xảy ra scandal, tôi có thể xem xem độ hot của cậu đấy.”
Trang Yến Bắc rửa tay xong, vẩy vẩy nước rồi nắm cổ tay Chu Nam Quân kéo ra khỏi nhà vệ sinh.
“Này, cậu thật sự không buông tay à?”
Chu Nam Quân bị Trang Yến Bắc một đường lôi đi, không nhịn được muốn phun tào một câu khen khí lực của người này thật lớn, khuôn mặt đã đẹp rồi, khí lực lại lớn không tưởng tượng nổi, thật đúng là siêu cường mỹ thiếu niên!
Trang Yến Bắc nói được làm được, dù hai người vừa ra khỏi cửa liền gặp phải những ánh mắt kinh ngạc, nhưng cậu vẫn không ngần ngại nắm chặt cổ tay Chu Nam Quân, một đường lôi đến trước cửa một căn phòng.
Chu Nam Quân bị những ánh mắt kia chọc phải liền có chút bối rối, không thể làm gì khác hơn là quay đi, phải nhìn một chút, trái xem một chút, làm bộ dáng đang ngắm phong cảnh.
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân một cái, sau đó đưa tay gõ cửa.
Giây tiếp theo, bên trong phòng vang lên một thanh âm: “Vào đi.”
Trang Yến Bắc đẩy cửa ra, kéo Chu Nam Quân vào.
“Đạo diễn Đỗ.”
Chu Nam Quân nghe Trang Yến Bắc mở miệng gọi, theo bản năng nhìn sang người kia, lập tức sửng sốt. Trong ấn tượng của cậu, đạo diễn đều là người đeo kính, râu ria lởm chởm đặc biệt có khí tràng của đàn ông trung niên, thậm chí là râu tóc một mảng hoa râm, nhưng “Đạo diễn Đỗ” ở trước mặt thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, hơn nữa tướng mạo cũng lịch sự nho nhã, đeo một chiếc kính gọng đen, so với đạo diễn thì càng giống một sinh viên vừa tốt nghiệp không bao lâu.
Đạo diễn Đỗ hướng Trang Yến Bắc gật đầu cười, sau đó nhìn về phía Chu Nam Quân, chăm chú đánh giá từ trên xuống dưới.
Lúc bình thường Chu Nam Quân cũng bị người khác nhìn chằm chằm không ít, nhưng loại ánh mắt quan sát đầy ắp ý vị tìm tòi nghiên cứu này vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm, cậu không được tự nhiên gãi gãi mặt, đang muốn mở miệng giới thiệu một phen thì Trang Yến Bắc đã giành trước: “Tôi muốn anh ta diễn vợ của tôi.... trong bộ phim này.”
Chu Nam Quân thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.
“Không phải anh muốn tôi diễn Phương Tư Hiền sao?” – Trang Yến Bắc nhếch môi cười lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, nhưng vô luận nhìn như thế nào thì nụ cười này đều mang ý vị xấu xa, ngay cả hai cái răng khểnh cũng sắp biến thành răng nhọn của tiểu ác ma, “Vậy thì tôi muốn anh ta diễn vai vợ của tôi, Đường Thiên Nguyên.”
Đạo diễn Đỗ nhíu mày: “Cậu đang muốn bổ nhiệm nàng dâu sao?”
“Nếu như anh ta không phải Đường Thiên Nguyên thì tôi cũng không diễn Phương Tư Hiền.” – Trang Yến Bắc nghiêm trang nói.
Chu Nam Quân: “…”
Chờ đã, chẳng lẽ Trang Yến Bắc đang uy hiếp đạo diễn sao?
Diễn viên lại uy hiếp đạo diễn?
Đây là quy tắc ngầm của vòng giải trí hả?
Có phải cậu vừa vô tình thấy được chuyện gì không hay không?
Chu Nam Quân bị Trang Yến Bắc dọa sợ không nhẹ, theo bản năng nín thở, dè dặt quan sát phản ứng của đạo diễn Đỗ, dù sao người này thoạt nhìn lịch sự nho nhã, nhưng lại có vẻ như là một người nghiêm túc sống dựa theo nguyên tắc, dáng vẻ không giống như sẽ bị người khác tùy tiện uy hiếp.
Nhưng một giây kế tiếp, đạo diễn Đỗ lại gật đầu một cái: “Được, quyết định như vậy đi, cậu ta chính là Đường Thiên Nguyên.”
Chu Nam Quân: “…”