Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật

Chương 19

Chu Nam Quân ngẩng đầu lên, thì ra là Lâm Trạch An và Tạ Nghiêu Thần đã thử vai xong.

Lâm Trạch An cúi đầu nhìn Chu Nam Quân, vẻ mặt nhạo báng: “Ít khi thấy cậu cùng người khác nói chuyện phiếm vui vẻ như vậy, chẳng lẽ cậu đang lén lút hẹn hò? Nhanh lên, thành thật khai báo!”

Chu Nam Quân cười khan một tiếng: “Làm sao có thể, chẳng qua tôi đang nói chuyện một chút với bạn mới quen thôi,  nếu như tôi có bạn gái, chắc chắn sẽ không giấu mấy cậu nha.”

“Tôi không tin.” – Lâm Trạch An cười hắc hắc, vẻ mặt xấu xa, “Trừ phi cậu đưa điện thoại đây cho chúng tôi xem thử.”

Chu Nam Quân hơi nháy nháy mắt: “Không cho, không có gì hay hết.”

“Không cho chính là chột dạ.” – Lâm Trạch An nhíu mày, “Chẳng lẽ cậu đúng là đang nhắn tin với con gái?”

Sau đó cậu ta quả quyết nhìn về Tạ Nghiêu Thần đứng đằng sau mình, vẻ mặt muốn làm rõ mọi chuyện: “Cậu xem Chu Nam Quân nhà cậu, đúng là một đứa trẻ lớn rồi không cần cha, dám sau lưng chúng ta quen bạn gái, cậu cũng không quản cậu ta!”

“Không có là không có, cậu tin hay không thì tùy.” – Chu Nam Quân liếc mắt nhìn Lâm Trạch An.

Lâm Trạch An mặt đầy đau lòng ôm đầu nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần: “Cậu nhìn xem! Nhìn cậu ta kìa!”

Tạ Nghiêu Thần cúi đầu nhìn Chu Nam Quân, cười nhạt: “Tôi tin cậu ấy.”

Lâm Trạch An: “...”

Chu Nam Quân hướng Lâm Trạch An le lưỡi một cái: “Lêu lêu.”

Lâm Trạch An: “Tôi và hai cậu thật sự không có cách nào ở cạnh nhau! Tôi muốn dọn ra cái ký túc xá vô tình vô nghĩa này!”

“Bái bai.” – Chu Nam Quân phất phất tay, “Lên đường bình an.”

Tạ Nghiêu Thần khẽ mỉm cười: “Vậy bao giờ bọn tôi có thể tiễn cậu đi đây?”

Lâm Trạch An yên lặng, xoay người tìm một góc tường ngồi xuống.

“Ngồi đi, tôi chọn đồ uống cho mấy cậu rồi đó.” – Chu Nam Quân để điện thoại di động xuống bàn, nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần: “Thử vai thế nào?”

Tạ Nghiêu Thần kéo ghế ra rồi ngồi xuống, hắn cầm đồ uống lên uống một hớp, sau đó cười cười nói: “Không thành vấn đề.”

“Tôi cũng muốn uống! Từ sáng đến giờ chưa được uống tí nước nào, tôi suýt thì chết khát rồi.” – Lâm Trạch An đang từ trong góc tường vẽ mấy cái vòng tròn cũng vội vàng bò dậy, cầm cốc trà sữa của mình uống một ngụm lớn, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng sống lại!”

Chu Nam Quân thuận miệng hỏi: “Cậu thử vai thế nào?”

Lâm Trạch An ngửa mặt lên trời cười to, vẻ mặt phách lối, “Chỉ bằng khuôn mặt của tôi và Tạ Nghiêu Thần nhà cậu, nếu như diễn tàm tạm một chút cũng có thể được chọn, huống chi bọn tôi diễn cũng không tệ lắm. Vị đạo diễn kia nhìn bọn tôi diễn xong liền trực tiếp quyết định, người phía sau cũng không thèm nhìn đến.”

Chu Nam Quân nhíu mày: “Oa, lợi hại như vậy?”

“Chính là lợi hại như  vậy.” – Lâm Trạch An cười hắc hắc, “Đúng rồi, cậu còn chưa kể vừa nãy có chuyện gì xảy ra đâu, mau thành thật khai báo cho tôi, như thế nào mà cậu lại đi gặp đạo diễn?”

Chu Nam Quân không tránh được, đành phải qua loa kể lại chuyện cậu và Trang Yến Bắc gặp nhau, đương nhiên một số tình tiết chỉ có thể lướt qua.

“Trang Yến Bắc?” – Lâm Trạch An sợ hết hồn, bật thốt lên, nhưng sau khi ý thức được âm lượng của mình quá lớn, cậu ta vội vàng đưa tay bưng kín miệng, tuy nhiên trong tiệm trà sữa vẫn không có ít người quay lại nhìn, đặc biệt là những cô gái còn trẻ tuổi.

Lâm Trạch An vội vàng lấy điện thoại di động ra, giả vờ như đang lướt weibo: “Oa! Cậu ấy thật là đẹp trai! A! Nam thần của tôi ơi!”

Chu Nam Quân nhanh chóng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ làm bộ không quen biết người này.

Sau khi dời đi sự chú ý của các cô gái, Lâm Trạch An mới bắt lấy tay của Chu Nam Quân, thấp giọng, hai mắt phát sáng: “Cậu biết Trang Yến Bắc? Là Trang Yến Bắc đó sao?”

Chu Nam Quân bình tĩnh đẩy tay cậu ta ra: “Đúng, chính là Trang Yến Bắc đó, sao phản ứng của cậu lại kích động như vậy? Nếu như cậu không phải trai thẳng, thiếu chút nữa tôi đã nghĩ rằng cậu thích cậu ta đó.”

“Sao tôi có thể không kích động? Đó chính là Trang Yến Bắc đấy! Minh tinh a!” – Lâm Trạch An chậc chậc hai tiếng: “Hai người quen nhau lắm sao?”

Chu Nam Quân dựng hai ngón tay lên: “Chỉ gặp có hai lần, cậu nói xem?”

“Vậy tại sao cậu ta lại giúp cậu? Hai người gặp nhau có hai lần, sao cậu ta lại nói với đạo diễn cho cậu đi cửa sau?” – Lâm Trạch An vẻ mặt không thể tin nổi, “Một đại minh tinh như vậy mà lại thích giúp đỡ người khác?”

Chu Nam Quân nhún vai một cái: “Đáp án của vấn đề này, tôi cũng muốn biết.”

“Nếu cậu là nữ, tôi sẽ nghĩ cậu ta vừa ý cậu đó.” – Lâm Trạch An nhìn Chu Nam Quân từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vài tia quỷ dị, đột nhiên cười hắc hắc: “Thật đúng là có khả năng này, Chu Nam Quân nhà chúng ta đẹp mắt như vậy, môi đỏ răng trắng, da dẻ mịn màng, dung mạo xinh đẹp, so với con gái còn dễ nhìn hơn, nhất là đôi mắt, quá đẹp, đúng là làm cho người khác có thể chết đuối trên khuôn mặt này.”

Chu Nam Quân lặng lẽ nhìn Lâm Trạch An, sau đó cậu bỗng nhiên hướng Lâm Trạch An nhíu mày, khẽ mỉm cười: “Vậy cậu nhìn vào mắt tôi xem... Cậu có yêu tôi không?” – Cậu nhìn sâu vào đôi mắt Lâm Trạch An, cố gắng khiến ánh mắt mình trở nên nóng bỏng.

Vốn là cậu muốn đùa giỡn Lâm Trạch An một chút, không nghĩ tới một giây sau, Lâm Trạch An lại thật sự quay mặt đi, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Đừng nhìn tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm.”

Chu Nam Quân liếc mắt: “Cậu không phải trai thẳng sao? Trai thẳng sẽ hiểu lầm người cùng giới có ý với họ sao?”

Lâm Trạch An ra vẻ thông thạo nói: “Làm sao không thể, tôi đẹp trai như thế này, được con trai thích cũng là điều hết sức bình thường, kể ra lại sợ hù chết cậu, hồi cấp ba tôi đã từng được một em trai lớp dưới tỏ tình đó.”

“Được em trai lớp dưới tỏ tình? Sau đó thì sao?” – Chu Nam Quân một mặt đầy hứng thú.

“Sau đó không có sau đó, tôi cực lực từ chối, đùa gì thế, chẳng lẽ tôi sẽ chấp nhận sao?”

Chu Nam Quân nháy mắt một cái: “Bị người cùng giới tỏ tình có cảm giác gì?”

“Lúc đấy cả người tôi đều nổi da gà!” – Lâm Trạch An cố gắng chứng minh mình là một trai thẳng chân chính.

“Khoa trương thế sao?” – Chu Nam Quân nháy mắt.

“Nếu như là cậu…” – Tạ Nghiêu Thần nãy giờ một mực uống đồ uống bỗng nhiên lên tiếng, nhìn Chu Nam Quân một cái: “Nếu bị người cùng giới tỏ tình, cậu có phản ứng thế nào?”

Chu Nam Quân lắc đầu một cái: “Không biết, chưa nghiệm qua.”

Tạ Nghiêu Thần cắn ống hút nhìn Chu Nam Quân: “Cậu tưởng tượng một chút xem?”

Chu Nam Quân yên lặng tưởng tượng một chút, vẫn lắc đầu một cái: “Không tưởng tượng ra.”

Lâm Trạch An bỗng nhiên xen vào: “Nếu Tạ Nghiêu Thần tỏ tình với cậu thì sẽ thế nào?”

Trà sữa trong miệng Chu Nam Quân lập tức phun hết ra ngoài: “Phụt!!!”

Lâm Trạch An ngồi đối diện với Chu Nam Quân: “....”

“Đùa gì thế!” – Chu Nam Quân phản ứng,  chưa kịp xin lỗi Lâm Trạch An thì đã trợn mắt trừng cậu ta một cái, “Cậu đừng đùa kiểu này có được không, sẽ chết người đó.”

Lâm Trạch An lặng lẽ nhận lấy khăn giấy từ Tạ Nghiêu Thần, vừa lau vừa yếu ớt nói: “Tôi chỉ ví dụ thôi mà, sao cậu phải phản ứng gắt như vậy....”

“Bởi vì cậu hỏi câu đó.... Quá kì quái.” – Chu Nam Quân nhíu mày, “Chuyện đó căn bản là không thể.”

Cậu nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần.

“Điều này không nên lấy ra đùa giỡn, thật sự quá nhàm chán, đúng không?”

Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, gật đầu một cái: ” Ừ...”

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không thể nào.”

Lâm Trạch An ngượng ngùng sờ mũi: “Các cậu bình thường quan hệ tốt như vậy, đùa một chút cũng có sao đâu.”

Chu Nam Quân nghiêm trang nói: “Có chuyện có thể đùa, nhưng cũng có chuyện không thể đùa, hiểu không?”

“Ví dụ như?”

Chu Nam Quân dùng ánh mắt sâu xa nhìn Lâm Trạch An một cái, nhếch khóe miệng: “Lấy ví dụ cái vừa rồi, cậu có thể nói —— ‘Nếu như tôi tỏ tình với cậu’…. Cậu có thể thử điều tương tự như vậy.”

Lâm Trạch An bị ánh mắt của Chu Nam Quân làm cho có chút lâng lâng, cậu theo bản năng hỏi một câu: “Được rồi... Nếu như tôi tỏ tình với cậu thì sao?”

Chu Nam Quân vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi kiên quyết từ chối.”

Lâm Trạch An: “...”
Bình Luận (0)
Comment