Trang Yến Bắc: “…”
Chu Nam Quân nhíu mày, tuy Trang Yến Bắc không trả lời nhưng nhìn khuôn mặt càng ngày càng hồng của Trang Yến Bắc cậu đã biết đáp án. Cậu mở to hai mắt, tỏ vẻ không thể tin được: “Không thể nào, cậu lớn thế này rồi mà vẫn còn nụ hôn đầu? Hơn nữa trông cậu cũng rất đẹp trai, chẳng lẽ không có cô gái nào để ý đến cậu?” – Vì trêu chọc Trang Yến Bắc, cậu vô thức phớt lờ sự thật rằng cậu cũng không tốt hơn Trang Yến Bắc là mấy.
Trang Yến Bắc mím môi: “Bố mẹ tôi không cho yêu sớm.”
Đáp án ngoài dự liệu khiến Chu Nam Quân suýt thì phun hết nước bọt ra ngoài, cậu vỗ ngực ho khan nửa ngày, mới quệt quệt khóe miệng hỏi: “Nhìn không ra a, hóa ra cậu lại là bé ngoan nghe lời bố mẹ….”
Câu trả lời này cũng quá khiến người khác bất ngờ rồi đấy! Trang Yến Bắc không yêu đương lí do là vì bố mẹ không cho yêu sớm, tuy tuổi của Trang Yến Bắc không tính là quá nhỏ, nhưng nếu như trước đây cậu ta có yêu đương thì đúng là thuộc diện yêu sớm. Nhưng đầu năm nay bọn trẻ con cũng trưởng thành sớm, yêu sớm thì có làm sao? Nhưng mà điều khiến Chu Nam Quân ngạc nhiên nhất là Trang Yến Bắc thật sự rất ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ….
“Từ từ, không đúng.” – Chu Nam Quân bỗng nhiên phát hiện ra điểm bất thường, “Bố mẹ cậu không cho yêu sớm, thế sao cậu lại đi đóng phim đam mỹ? Đây không chỉ là yêu sớm mà còn là đồng tính luyến ái a!” – Nếu phụ huynh không cho con yêu sớm thì đó là phụ huynh thuộc dạng truyền thống, như vậy thì làm sao lại có thể cho phép con mình đóng phim đam mỹ được?
Trang Yến Bắc trầm mặc, một lúc sau mới mở miệng nói: “Bọn họ đúng là không cho tôi đóng phim.”
Dừng một chút, lại thản nhiên nói tiếp: “Không chỉ là phim đam mỹ, trước đây rất nhiều kịch bản đưa tới cửa, bọn họ cũng đều không nhận. Bởi vì bọn họ cảm thấy tôi nên đem việc học làm trọng, tuy không phản đối tôi vào giới giải trí nhưng trước hết phải có thành học tập khiến họ vừa lòng. Từ nhỏ đến lớn họ đều muốn quản lý cuộc sống của tôi, mỗi bước đi của tôi họ đều nghiêm khắc kiểm soát…”
Khoan đã, sao tự nhiên cậu ta lại biến thành một sự tồn tại thụ động thế này?
Chu Nam Quân trợn mắt, cậu không nghĩ tới Trang Yến Bắc lại không phòng bị gì mà giãi bày tiếng lòng, nhưng vì tôn nghiêm của một kẻ ham mê cái đẹp, cậu không thể mở miệng đánh gãy lời nói của Trang Yến Bắc.
“Lúc đầu đạo diễn Đỗ tìm tới tôi, tôi cũng không có tính toán gì cả.” – Trang Yến Bắc nhún vai, “Sau đó lại đánh cược với Ân Gia Hậu, tôi cược thua, nên quyết định chịu phạt. Nhưng đương nhiên là bố mẹ tôi phản đối rất mãnh liệt, sao sao họ có thể cho tôi đóng thể loại phim này? Sau đó chúng tôi ầm ĩ một trận… Cuối cùng bọn họ đồng ý.”
“Còn tưởng là rất khó khăn, đó là lần đầu tiên trong đời bọn họ thỏa hiệp, lần đầu tiên nhượng bộ.”
Chu Nam Quân khó mà tưởng tượng ra một đôi cha mẹ truyền thống vốn nghiêm khắc với con cái phải tiếp nhận việc đứa con đóng phim đam mỹ. Cậu biết Trang Yến Bắc và bố mẹ cậu ta ầm ĩ một trận tuyệt đối không có nhẹ nhàng hời hợt như thái độ miêu tả của Trang Yến Bắc… Nhưng lực chú ý của cậu bỗng nhiên lại lệch một chút: “Cậu bảo ngay từ đầu đạo diễn Đỗ đã tìm cậu?”
Trang Yến bắc liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái, ánh mắt giống như muốn hỏi “Đây là trọng điểm sao?”, nhưng cậu vẫn gật đầu: “Ừ, anh ấy đến tìm tôi, nói rằng sau khi xem qua MV 《 thiếu niên 》liền thấy tôi vô cùng phù hợp với nhân vật Phương Tư Hiền, hi vọng tôi có thể nhận vai, nhưng tôi từ chối.”
Chu Nam Quân liền hiểu rõ: “Thì ra là vậy.”
“Đây là trọng điểm à? Trọng điểm phải là…” – Trang Yến Bắc mím môi.
“Nếu không thì cậu hi vọng tôi nói gì? Cùng cậu công khai lên án bố mẹ cậu à?” – Chu Nam Quân tà tà liếc mắt, “Quan trọng là tôi không có tư cách đó, kể cả nếu tôi có tư cách đó thì tôi cũng hiểu được người làm bố mẹ không có gì sai nha, tôi thấy cậu đúng là kiểu trẻ con đang trong thời kỳ phản nghịch, cả ngày đều nghĩ đến ước mơ của mình mà đối kháng với bố mẹ đối đầu với thế giới. Chờ sau này lớn lên nhìn lại mới thấy được nỗi khổ tâm, nỗi lo lắng mà bố mẹ đã dành cho mình.”
Trang Yến Bắc mím môi, vẻ mặt không phục muốn phản bác, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt về… Quên đi, hừ.
Chu Nam Quân cũng không nghĩ sẽ tiếp tục vấn đề này, dù sao thì Trang Yến Bắc đang ở tuổi dậy thì, rất khó để nghe lời nói của người khác, một khi xảy ra tranh cãi thì không dễ dàng nhường bước, cần gì phải làm như vậy? Cậu đảo mắt, chuyển lại về đề tài cũ: “Nụ hôn đầu tiên của cậu… Chẳng lẽ đến lúc đóng phim thì phải dành cho tôi à?” – Cả hai người họ là bạn diễn, không hơn không kém.
Trang Yến Bắc vừa rồi lái đi quá xa bây giờ đã phải quay về, cậu nhìn Chu Nam Quân: “Cho nên?”
Chu Nam Quân đưa tay lên chỉ chỉ môi mình, nụ cười có phần đăm chiêu: “Cho nên tôi đang suy nghĩ xem có nên tập hôn kĩ một chút hay không, đến lúc đó sẽ để lại cho cậu ấn tượng tốt đẹp? Dù gì cũng là nụ hôn đầu.”
Trang Yến Bắc: “…”
“Đùa thôi, đừng tưởng thật.” – Chu Nam Quân trừng mắt, “Nhưng nếu cậu không muốn nụ hôn đầu của mình phải cho một tên con trai thì cậu có thể nắm chặt cơ hội tìm một cô bạn gái trước khi đến phân cảnh diễn đó, tuy thời gian hơn gấp, nhưng tôi tin tưởng với giá trị của cậu thì hẳn là không có gì khó khăn đâu.”
Trang Yến Bắc vẻ mặt lạnh lùng: “Không cần.”
Chu Nam Quân nhíu mày: “Được rồi, thật ra nếu đối tượng là tôi thì… cậu cũng không phải chịu thiệt thòi, đúng không?”
Trang Yến Bắc đang muốn phản bác, nhưng khi tầm mắt của cậu dừng ở đôi môi hồng nhạt như cánh hoa của Chu Nam Quân, không khỏi có chút ngẩn ngơ.
… Thật ra cũng không chịu thiệt thòi nhiều đúng không?
Tuy thức ăn có vị rất bình thường, nhưng trêu đùa Trang Yến Bắc một chút vẫn khiến Chu Nam Quân cảm thấy mỹ mãn. Ăn cơm xong, cậu và Trang Yến Bắc liền chào tạm biệt.
Thừa dịp Trang Yến Bắc không chú ý, Chu Nam Quân nhanh chóng dùng sức nhéo nhéo má Trang Yến Bắc, không đợi đến khi Trang Yến Bắc kịp phản ứng đã nhanh chóng lùi về sau tạo khoảng cách. Cậu vừa lùi vừa vẫy vẫy tay với Trang Yến Bắc, cười tủm tỉm: “Ngày mai gặp.”
Sau đó thực hiện triệt để phương châm bỏ chạy giữ mạng.
Trang Yến Bắc một lúc sau mới kịp phản ứng, muốn mắng không mắng được, muốn đánh cũng không thể đánh, chỉ có thể buồn bực đưa tay lên xoa xoa chỗ vừa bị Chu Nam Quân nhéo. Chu Nam Quân dùng sức không nhỏ, một bên má cậu còn hơi đau… Chắc chắn là bị nhéo đỏ lên rồi.
“…Hừ.”
Tâm trạng Chu Nam Quân rất tốt, trên đường về ký túc xá cứ hát không ngừng: “Mùa xuân ở nơi nào thế, mùa xuân ở nơi nào~”
Cậu vừa mở cửa đi vào, liền đụng phải ánh mắt của Tạ Nghiêu Thần, không khỏi giật mình: “Cậu đứng ở cửa làm gì?”
“Cậu về rồi.” – Trước khi Chu Nam Quân trở về, Tạ Nghiêu Thần vẫn tựa người vào khung giường, khoanh hai tay, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Đến khi Chu Nam Quân về rồi, hắn mới buông tay xuống, “…Lúc nãy là thế nào?”
“Không thế nào cả.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, “Tuy lúc đầu còn có fans đuổi theo nhưng bọn tôi cắt đuôi rất nhanh. Thế còn các cậu, không bị người ta thẹn quá hóa giận đánh cho một trấn chứ?”
Tạ Nghiêu Thần đánh giá Chu Nam Quân từ trên xuống dưới, xác định Chu Nam Quân không có vấn đề gì, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Không phải, tôi chỉ hơi lo lắng, cậu không sao là tốt rồi.”
“Tôi có thể có chuyện gì sao? Đã lớn thế này rồi.” – Chu Nam Quân thấy Tạ Nghiêu Thần chuyện bé xé ra to, nhưng cậu cũng biết Tạ Nghiêu Thần đang quan tâm mình, liền nhún vai: “Yên tâm đi, tôi có chừng mực.”
Tạ Nghiêu Thần yên lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tại sao Trang Yến Bắc lại kéo cậu chạy?”
“Cậu ta kéo nhầm người.” – Chu Nam Quân dang tay, “Cậu ta muốn kéo Ân Gia Hậu, thành ra lại kéo phải tôi.”
“Là như vậy sao?” – Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, “Thời gian này… Quan hệ của hai người càng ngày càng tốt.”
“Thế à?” – Chu Nam Quân hồi tưởng, trong khoảng thời gian này đúng là quan hệ giữa cậu và Trang Yến Bắc đã tốt lên không ít so với thời điểm mới gặp, thế nhưng cũng không có gì nghiêm trọng cả, “Sao tự nhiên lại hỏi thế? Chẳng lẽ cậu ghen tị?”
Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Đúng thế, có một chút.”
Chu Nam Quân một phen ôm lấy bả vai Tạ Nghiêu Thần, cười hắc hắc, giống y hệt như trước đây cùng hắn đùa giỡn: “Yên tâm đi, cho dù bên ngoài có nhiều hoa cỏ dại, nhưng ngươi vẫn mãi mãi là chính cung của ta đây.”
Tạ Nghiêu Thần thở dài nói: “Có những lời này của cậu, tôi cũng hài lòng rồi.”
“Cậu nói như vậy có khác gì coi tôi là một thằng khốn nạn.” – Chu Nam Quân cũng không để tâm đến lời trêu chọc của Tạ Nghiêu Thần, cậu đưa tay nhéo một bên thắt lưng của hắn, “Cậu sẽ không vì diễn phim đam mỹ mà quay sang yêu bạn thân chứ?”
“Nếu có thì sao?”
“Nếu vừa diễn được mấy ngày đã cong thì bộ phim này đúng là thuốc độc a, tôi cũng không dám diễn nữa. Còn về phần chúng ta, chi bằng quên nhau đi thì hơn(*), dù sau thì bạn thân của cậu cũng là siêu thẳng nam so với cột thu lôi còn thẳng hơn.” – Chu Nam Quân vỗ vỗ vai Tạ Nghiêu Thần, “Nhưng mà cậu chỉ đùa thôi có phải không?”
(*Nguyên văn QT: tương vong vu giang hồ – 相忘于江湖)Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái, nở nụ cười: “…Đương nhiên là đùa rồi.”
Chu Nam Quân về ký túc xá chưa được bao lâu thì Lâm Trạch An cũng trở về. Nhìn thấy Tạ Nghiêu Thần và Chu Nam Quân về ký túc xá trước mình, Lâm Trạch An lại oán giận: “Các cậu lại bỏ tôi đi ăn với nhau, đúng là mất hết tình bạn!”
“Cậu và người kia của cậu không phải quan hệ rất tốt sao?” – Chu Nam Quân vừa nghịch điện thoại vừa trêu chọc Lâm Trạch An, “Lúc phỏng vấn còn dính một chỗ với nhau, tình cảm không tồi a.”
Lâm Trạch An nhún vai: “Thôi đi, cũng không quá thân thiết đâu.”
“Không thân? Đến ôm cũng ôm rồi.” – Chu Nam Quân nhíu mày nhìn Lâm Trạch An, “Nếu không phải cậu có tính đào hoa, suýt nữa tôi đã nghĩ cậu cong luôn rồi.”
“Khẳng định là không có khả năng.” – Lâm Trạch An sợ tới mắc lắc đầu không ngừng, “Tôi chỉ phối hợp một chút thôi, cậu cũng không phải không biết, phim chúng ta đóng chính là phim đam mỹ, mà phim đam mỹ thì đương nhiên phần lỡn người xem đều là con gái, cậu nghĩ con gái muốn xem cái gì, muốn nhìn cái gì? Chúng ta nên phối hợp để họ thấy được những gì họ muốn thấy, đây gọi là trình độ của diễn viên.”
“Nói lưu loát như vậy, cũng chỉ là bán hủ thôi.” – Chu Nam Quân tà tà liếc Lâm Trạch An một cái, “Thế thì cậu cũng nên cẩn thận, coi chừng bán luôn cả bản thân đi đấy.”
Lâm Trạch An thề son thề sắt nói: “Chắc chắn là không có chuyện đấy, nhưng nhìn lại cậu đi, hôm nay cậu với Trang Yến bắc cũng thân mật đấy nha, trông cậu một bộ chân chó như vậy, không phải thấy người ta đẹp liền thích đó chứ?”
Chu Nam Quân nhếch môi: “Làm gì có khả năng? Cậu đang nghi ngờ tôn nghiêm trai thẳng của tôi đấy!”