Chu Nam Quân học Tô Diệu Nhu vuốt vuốt mái tóc dài, làm bộ nói: “Em và tên kia biết nhau lâu như vậy, nếu có chuyện gì thì cũng đã sớm xảy ra rồi.”
Tô Diệu Nhu bị hành động bắt chước của Chu Nam Quân chọc cười, vỗ vỗ vai Chu Nam Quân, “Không tệ không tệ, cũng khá giống đấy chứ, hành động thì tốt rồi, nhưng thần thái thì phải quyến rũ hơn một chút. Tôi dám cam đoan ngay cả ba mẹ cậu đều nhìn không ra, lại đây, nhìn gương luyện tập một lúc.”
Chu Nam Quân trong lòng đối với chuyện mặc đồ nữ tràn đầy mâu thuẫn, nhưng dù sao mặc thì cũng đã mặc rồi, cậu cũng nhanh chóng xua đi những suy nghĩ nhàm chán kia, bắt đầu nhập tâm vào hình tượng hiện tại của mình, thậm chí còn có chút thích thú.
Cậu đứng trước gương, thoải mái xoay hông tạo thành một đường cong hình chữ S, tay đưa lên quấn quấn lọn tóc phía sau vai.
Tô Diệu Nhu lập tức phối hợp vỗ tay: “Quá đẹp, đến cả tôi cũng sắp bị quyến rũ rồi đây này.”
Chu Nam Quân nhìn chằm chằm vào gương, suýt nữa thì bị bộ dáng lả lướt của mình làm cho ngây dại, nếu như người trong gương không phải cậu, nhất định cậu sẽ cho rằng đó là một một cô gái đích thực.
Nhưng mà…
Chu Nam Quân phát hiện thực ra mình lại đang rất hưởng thụ.
Cậu tự cảm thấy hài lòng mà sờ sờ mặt, sau đó xoay người về phía Tô Diệu Nhu nháy mắt một cái, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tô Diệu Nhu bị đôi mắt nhỏ của Chu Nam Quân phóng điện đến, lập tức biểu tình: “Cô đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế a, tôi là gái thẳng đó.”
Chu Nam Quân nhìn Tô Diệu Nhu diễn sâu mà muốn phỉ nhổ, cậu là con trai a, thế nhưng nếu suy nghĩ lại thì hiện tại cậu đang mặc đồ nữ, cũng nên diễn sâu một chút. Vì vậy cậu nhíu mày, đưa mắt nhìn Tô Diệu Nhu: “Trên thế giới này không có cô gái nào thẳng hoàn toàn đâu, chẳng qua là chưa gặp được người phụ nữ của đời mình thôi… Có những việc, nếu như không thử thì làm sao biết đây?”
Chu Nam Quân đột nhiên làm trò khiến cho Tô Diệu Nhu giật mình kinh hãi, hơn nữa ngày mới phản ứng được, giơ tay vỗ một cái vào ngực Chu Nam Quân: “Suýt nữa bị cậu đưa vào tròng rồi!”
Chu Nam Quân cười hắc hắc: “Thiếu chút nữa bị em bẻ cong hả?”
“Dạ dạ dạ, cậu đẹp nhất, mỹ nam mỹ nữ gì đó đều quỳ chân trước cậu.” – Tô Diệu Nhu bất đắc dĩ cười.
Chu Nam Quân hài lòng vênh mặt: “Tổ đội tập trung, đi!”
Sinh nhật Tạ Nghiêu Thần được tổ chức ở một KTV gần đại học G, bọn họ đã đặt trước một phòng, mời một vài bạn học và những người bạn cũ đến, các mối quan hệ của Tạ Nghiêu Thần cũng không tệ lắm, hơn nữa còn có bạn cùng phòng “Giao tế hoa(*)” Lâm Trạch An, ngoại trừ bạn học còn mời thêm không ít người, vô cùng náo nhiệt.
(*Giao tế hoa: Nguyên văn là 交际花. Vì mình không tìm được nghĩa chính xác, thuần Việt của từ nên mình giữ nguyên QT.)Nhưng so với Tạ Nghiêu Thần chỉ ngồi một chỗ uống nước thì Lâm Trạch An lại giống với chủ nhân của buổi sinh nhật này hơn, cậu ta đứng trong đám đông, lúc thì khoác vai nam sinh hi hi ha ha, lúc lại đến chỗ nữ sinh nói cái này nói cái nọ. Tính đào hoa của cậu ta tuy ai cũng biết nhưng hầu hết các nữ sinh có vẻ như khó có thể chống lại được những nam sinh đẹp trai thân thiện, rất nhanh một đám nữ sinh đã bị cậu ta chọc cho cười đến run người, không khí trong phòng vô cùng sôi nổi.
Lâm Trạch An lúc đang nói chuyện với một nữ sinh, quay đầu lại thấy Tạ Nghiêu Thần đang ngồi trên sa lon uống nước, nhất thời có chút khát nước, dù sao nãy giờ nói chuyện không ngừng. Vì vậy cậu đi tới chỗ Tạ Nghiêu Thần, một bên mở chai nước một bên ôm lấy vai Tạ Nghiêu Thần hỏi: “Sao hôm nay cậu lại im lặng thế? Không thể như vậy nha, hôm nay cậu là nam chính đó!”
“Hôm nay nam chính không phải cậu sao?” – Tạ Nghiêu Thần chưa nói gì, Triệu Ngải Học ngồi bên cạnh cúi đầu đọc sách nãy giờ bỗng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lâm Trạch An, “Ăn mặc khoa trương như thế, trông như con công đực đang xòe đuôi vậy.”
“Đây là party! Party đương nhiên phải ăn mặc xinh đẹp… Phi, ăn mặc đẹp trai một chút! Nhưng thật ra cậu,” – Lâm Trạch An nhìn Triệu Ngải Học, “Hôm nay có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, cậu không tìm người nào bắt chuyện mà lại ngồi đây đọc sách? Excuse me? Vậy mà trong trường hợp này cậu lại ngồi đọc sách!”
Triệu Ngải Học đẩy mắt kính, “Nếu như hôm nay không phải sinh nhật Tạ Nghiêu Thần, tôi sẽ ở trong thư viện đọc sách.”
“Được rồi được rồi, tôi biết đại học bá cậu say mê học tập, say mê thư viện.” – Lâm Trạch An một bộ lười so đo với Triệu Ngải Học, cậu ta quay lại hỏi Tạ Nghiêu Thần: “Cậu làm sao thế? Sao từ nãy đến giờ không nói gì?”
Tạ Nghiêu Thần đưa tay day day mi tâm, cười khẽ: “Tôi không sao… Chu Nam Quân đâu?”
“Chẳng lẽ nãy giờ cậu vẫn tìm Chu Nam Quân?” – Lâm Trạch An đứng lên nhìn bốn phía xung quanh: “Cậu nói tôi mới nhớ, cái tên Chu Nam Quân kia đâu? Tôi hình như không thấy cậu ta, hay là đi dụ dỗ mấy cô gái xinh đẹp rồi?”
Tạ Nghiêu Thần khẽ nhíu mày: “Không có chuyện đấy đâu, cậu đã gọi cho cậu ấy thông báo thời gian chưa?”
“Cậu còn hỏi tôi? Không phải hai cậu suốt ngày ở cạnh nhau sao?”
Tạ Nghiêu Thần lắc đầu: “Sáng sớm nay cậu ấy đã ra ngoài rồi.”
“Vậy thì thật kì quái, nhưng mà cậu yên tâm, Chu Nam Quân khẳng định sẽ tới, cậu là bạn tốt nhất của cậu ta còn gì, ngay cả Triệu Ngải Học cũng đang ngồi ở đây, vì sao phải lo lắng cậu ta không đến? “
Tạ Nghiêu Thần không yên lòng cười: “Nói sau đi.”
“Cậu nhìn cô gái tóc ngắn mặc váy ngắn đang ngồi bên trái kìa, có thích mẫu người đáng yêu như vậy không? Không thích? Được rồi, thế người mặc váy trắng ở bên kia thì sao? Trông có vẻ là kiểu người văn nghệ, đây là loại tôi thích a… Cậu cũng không thích? Vậy còn cô gái váy đỏ ngồi ở giữa? Rất xinh xắn, chậc chậc, có vẻ như đây là người xinh nhất trong phòng đấy, cậu có muốn bắt chuyện không? Cậu không đi thì tôi đi!”
Tạ Nghiêu Thần tùy tiện hỏi: “Cậu không có bạn gái sao?”
“Khụ, chỉ là nói chuyện phiếm một chút thôi, ngoài ra không làm gì khác!” – Lâm Trạch An sờ sờ mũi, mắt nhìn sang chỗ khác, một giây sau, đôi mắt của cậu ta đã bị một cô gái xinh đẹp vừa bước chân vào phòng hấp dẫn.
“Đậu mé! Đây thật sự là….”
Đại não đột nhiên hoàn toàn trống rỗng, hơn nửa ngày mới khó khăn thốt ra vài từ.
“Quá xinh đẹp!”
Đập vào mắt là cặp giò quá mức cực phẩm.
Đây là một đôi chân thẳng tắp, thon dài, trắng trẻo cùng với dáng người vừa cao vừa gầy, cân đối đến mức rung động lòng người.
Phía trên mặc một bộ váy ngắn để lộ ra cặp đùi thon dài, hết sức gợi cảm.
Lâm Trạch An thật khó khăn mới dời được tầm mắt từ dưới chân lên khuôn mặt của cô gái kia, sau đó lại ngây dại một lần nữa.
Mỹ nhân! Đại mỹ nhân!
Tuyệt thế đại mỹ nhân a~~~~~
Đây chính là siêu cấp tuyệt thế đại mỹ nhân!!!!!!!!
Làn da trắng nõn, vầng trán cao mà đầy đặn, mái tóc đen nhánh, mượt mà, mềm mại xõa xuống như nước chảy. Đuôi mắt cong cong tựa cánh đào, ánh mắt phảng phất hơi nước mông lung, tự say phi say, dường như có phần mê ly, lại tràn đầy quyến rũ.
Ánh mắt đưa ngang một cái hiện lên nét phong lưu, miệng cười một cái chính là phong tình vạn chủng.
Dường như nhận ra ánh mắt của Lâm Trạch An, mỹ nhân bỗng nhiên nhìn về phía cậu, khóe môi cong cong nở một nụ cười dịu dàng.
Lâm Trạch An được mỹ nhân để ý tới, đột nhiên cảm thấy một luồng điện xẹt một cái chạy dọc cơ thể.
Cậu sửng sốt hơn nửa ngày, ngơ ngác lẩm bẩm: “Trời má, tê liệt mịa nó rồi…”