Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 103

Thứ hai đó trời đổ mưa.

Lâm Triều Tịch cầm chiếc ô, lúc gần đến trường cả người đã ướt hơn nửa.

Cổng trưởng hôm nay náo nhiệt hơn hẳn, đuôi xe thổi khói vào màn mưa thành những mảng bụi xanh mù. Các ông bố bà mẹ đưa con đến trường chưa vội rời đi ngay. Lâm Triều Tịch đi qua đó, cô nghe tiếng phụ huynh dặn dò con em: “Đừng căng thẳng, chia vào lớp nào cũng không sao.”

Nhưng khi con mình quay người đi vào, những phụ huynh đó vẫn đứng yên tại chỗ với ánh mắt tràn trề hi vọng.

Học sinh chen chúc nhau chỗ bảng tin của trường.

Từ xa nhìn lại, những chiếc ô xanh đỏ tím vàng nhấp nhô, trông như bức tranh ẩm ướt với đủ loại sắc màu.

Nhìn cảnh tượng đó, Lâm Triều Tịch xoay chân đi về phía tòa nhà dạy học.

Khoảnh khắc cô bước vào lớp cũng khá ngượng ngập, bởi lớp học như bị trúng bùa đứng hình tạm thời, tất cả tạm dừng trong tíc tắc.

Rõ là trời mưa to, học sinh trong lớp hôm nay lại đến sớm lạ thường.

Lâm Triều Tịch nhìn một vòng, Bùi Chi ngồi dưới cuối lớp, cậu vẫn cúi đầu đọc sách như thường.

Nhưng kế bên Bùi Chi, Trịnh Thiên Minh cầm đuôi bút bi chỉ chỉ tờ giấy A4 màu trắng trên mặt bàn, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chữ “Khóa học cuối cấp” và “Danh sách chia lớp”.

Tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

Lâm Triều Tịch ngẩn người, cô biết mình thi không tệ, nhưng được sự chú ý của hàng đống người thế này thì hơi lố. Cũng ngay lúc này, Bùi Chi ngẩng đầu. Cậu nhìn cô, lại nhìn sau lưng cô, khéo léo nhắc nhở.

Lâm Triều Tịch quay đầu thấy An Tiêu Tiêu đang đứng sau lưng mình.

“Làm gì mà đứng chắn hết cửa thế?” Đại tiểu thư họ An vênh váo nói.

Cũng không biết có phải do khí áp hôm nay hơi thấp không mà không khí trong lớp ủ dột kinh khủng.

Đám nữ sinh nhìn ngó An Tiêu Tiêu rồi thì thà thì thầm, cậu nam sinh ngày thường ăn to nói lớn nay cũng không gào rú nữa. Thậm chí đến người luôn nhiệt tình với con gái như Trịnh Mã Đặc cũng không buồn hô lên “cục cưng Tiểu Tiêu”.

Ngoài cửa sổ sét đánh vang trời.

Lâm Triều Tịch giật nảy mình, cô vô thức đến xem tờ danh sách chia lớp, thứ mà vốn cô chẳng muốn thấy chút nào.

Bảng biểu in danh sách lớp và tên lớp sau khi được chia lại, không hề công khai kết quả thi.

Lâm Triều Tịch liếc qua liền thấy ngay tên mình, cột chia lớp đằng sau đánh số “9-1”. Vì Bùi Chi là học sinh mới chuyển đến nên bị xếp xuống cuối cùng, cột sau tên cậu cũng đánh số “9-1”.

Lâm Triều Tịch không biết vấn đề nằm ở đâu.

Trong nỗi do dự, cô khẽ nhíu mày, chợt nhận ra vừa rồi đọc lướt hình như có ba số “9-1”.

Ngón tay cô di chuyển trên tờ bảng biểu, lượt lại từng hàng từ dưới lên trên.

Quả nhiên, giữa một hàng số “9-13” thực sự còn một số “9-1” khác xen vào.

Còn một người nữa cũng thi được vào lớp 9-1?

Ngón tay Lâm Triều Tịch chậm chạp di chuyển sang cột tên, ba chữ An Tiêu Tiêu đứng thù lù ở đó.

Mọi thứ đều có nguyên nhân.

Lâm Triều Tịch chậm rãi quay đầu dùng ánh mắt khó tin nhìn An Tiêu Tiêu, giống hệt những học sinh khác trong lớp.

An Tiêu Tiêu định đến xem thành tích trong tờ bảng biểu, vẻ mặt cậu ta không giấu được sự vui sướng.

“Nhìn tôi làm gì, mỗi cậu thi được vào lớp 9-1 chắc?” Nữ sinh nhướng mày với cô.

Lâm Triều Tịch lắc đầu, cô chỉ hơi bất ngờ, không tỏ thái độ gì.

Nhưng nghĩ đến vị trí sau này của An Tiêu Tiêu trong hội sinh viên trường Đại học Bách Thảo, xét mọi mặt có lẽ cậu ta cũng không tệ, lại rất có chí tiến thủ, bởi vậy cậu ta thi được vào lớp 9-1 không có gì là lạ.

Dưới sự chú ý của cả lớp, An Tiêu Tiêu quay về chỗ ngồi.

Cậu ta đặt ba lô xuống bàn rồi dọn dẹp đồ đạc.

Cốc nước, sách ngoại khóa, khăn giấy…

Bạn nữ ngồi cạnh An Tiêu Tiêu như chấn động với phong thái của cô, một lúc sau mới khúm núm hỏi: “Tiêu Tiêu, sao lần này cậu thi tốt vậy?”

“Đúng thế, đáng sợ thật đấy, đùng một cái thi vào lớp 9-1?”

Bạn nam ngồi trước cũng hỏi.

Lớp học lại trở nên yên tĩnh mọi người đều chờ đợi câu trả lời, nhưng An Tiêu Tiêu chỉ thè lưỡi nói: “Tớ làm bừa thôi, không ngờ tự nhiên thi tốt vậy.”

Bạn cùng bàn cô hơi ngượng ngập: “Cậu thông minh thật đấy.”

“Tớ cũng chả biết luôn ý.” An Tiêu Tiêu cười.

Không khí trong lớp lại trở nên ngột ngạt, An Tiêu Tiêu lại rất hưởng thụ cảm giác này. Mưa rơi tí tách, rất nhanh, trong lớp chỉ còn âm thanh An Tiêu Tiêu bận bịu dọn dẹp đồ đạc.

Vô cùng yên tĩnh.

Lý Xu ôm một chồng tài liệu bước vào lớp.

Cô nhìn học sinh trong lớp với ánh mắt có mục đích, thấy An Tiêu Tiêu đang dọn đồ, cô gật gật đầu, đôi mắt lộ tia thanh thản.

Lâm Triều Tịch vẫn đứng ở cửa, trước khi Lý Xu mở miệng, cô kéo chủ nhiệm lại, nói nhỏ: “Thưa cô, em có chuyện muốn nói với cô.”

——

“Em nói gì cơ, đừng có đùa với tương lai của mình!”

Lâm Triều Tịch và Lý Xu đứng ở một góc ngoài lớp học, ngoài ô cửa là sân trường mờ mịt trong màn mưa.

Cô trình bày suy nghĩ của mình một cách đơn giản, Lý Xu nghe xong kéo cao giọng giáo huấn cô xa xả.

Nhìn ánh mắt sốt sắng của cô chủ nhiệm, Lâm Triều Tịch kiên định lặp lại: “Thưa cô em không muốn vào lớp Trọng Minh, em muốn ở lại lớp 9-13.”

“Không được, thành tích em tốt như thế, hơn nữa cũng chia lớp xong rồi, em muốn sửa là sửa được đấy?”

“Nhưng em không muốn đi, cô cũng không thể xách ghế chuyển em đến lớp 9-1 học được.” Lâm Triều Tịch nói.

“Cái đứa này bị làm sao vầy!” Lý Xu nghẹn họng, một lát sau, cô bắt đầu kiếm cớ khuyên nhủ cô: “Em sợ cô Mã hả, không sao đâu, cô Mã chỉ độc mồm thôi, chỉ cần em học tốt, cô ấy nhất định sẽ thích em!”

“Không phải.”

“Hay những lời cô nói với em hôm nọ khiến em áp lực? Em cứ lo cho mình trước đã, Bao Tiểu Manh không liên quan gì đến em!”

“Chủ yếu cũng không phải vì bạn ấy đâu ạ.”

“Thế rốt cuộc là vì sao?” Lý Xu sốt ruột hỏi.

“Cụ thể em cũng không nói rõ được vì sao.” Lâm Triều Tịch thành thật trả lời.

“Cô không đồng ý!” Lý Xu hét lên.

“Tóm lại là em không đi, nếu cô không cho em ở lại, ngày nào em cũng ngồi lì cuối lớp mình nghe giảng.”

Lâm Triều Tịch nói xong liền chạy tót đi, tiếng mưa xối vang dội, chỉ còn mình Lý Xu đứng bên cửa sổ, lòng ngổn ngang trăm mối.

Kể ra thì, người giúp cô đưa ra quyết định vẫn là Lão Lâm.

Mặc dù hôm qua ông vẫn luôn mồm “Bố sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc đời con”, nhưng cuối cùng vẫn giúp cô đưa ra giải pháp lớn nhất.

——Đừng để thế giới thay đổi con.

Thật ra cũng là đang bảo cô ở lại lớp 9-13, thử không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh mà làm tốt việc của mình.

Đương nhiên câu nói đó vẫn có thể lí giải từ góc độ khác, nhưng đối với Lâm Triều Tịch, sau cuộc hỏi nhanh đáp gọn với Lão Lâm, cô sáng suốt nhận ra một điều: Tuy lí trí khuyên cô đến lớp 9-1 sẽ tốt hơn, nhưng sâu trong thâm tâm, cô vẫn muốn ở lại.

Nếu cô đã muốn ở lại, thôi thì ở lại vậy. Cô cố gắng học như vậy cũng là để muốn ở đâu thì được ở đó, vậy việc gì phải sợ ở lại lớp 9-13 không thể học cho đàng hoàng, đến chút tự tin này mà còn chẳng có thì quá là mất điểm.

Lâm Triều Tịch lặng lẽ trở về lớp học, Bùi Chi đặt bút xuống, cậu nhìn cô: “Bảo hộ tớ luôn chưa?”

Lâm Triều Tịch: “???”

Bùi Chi bất lực đặt hẳn bút xuống, cậu đứng dậy đi khỏi lớp từ cửa sau, hướng theo lối cô vừa trở về.

Lâm Triều Tịch lại vội vàng chạy theo, trước khi giữ ống tay áo Bùi Chi lại, cô định nói “Thật ra cậu không cần ở lại cùng tớ”, nhưng khoảnh khắc Bùi Chi quay người lộ ra khuôn mặt đó, Lâm Triều Tịch bỗng tỉnh ngộ, nếu cô nói ra câu này thì quá là coi thường Bùi Chi. 

Đây là Bùi Chi đấy, mới tiểu học đã “để lại cho tớ 10 phút” cơ mà, một Bùi Chi sẽ không lung lay vì người khác, cậu vĩnh viễn kiên định tỉnh táo, khiến người ta phải khen ngợi đến nghèo cả vốn từ.

Cậu ở lại chỉ có thể là vì cậu muốn ở lại.

Bùi Chi bước tiếp, cậu còn thẳng thắn đối mặt với Lý Xu hơn cô, bình tĩnh nói: “Thưa cô, em cũng không muốn chuyển đến lớp Trọng Minh ạ.”

Lý Xu:!!!

Lúc này, Lâm Triều Tịch đến chậm một bước.

Lý Xu nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ, như bỗng hiểu ra gì đó: “Á à hai đứa yêu sớm đúng không, cô nói cho mà biết, đừng tưởng ở lại lớp này là cô không quản lí chuyện yêu sớm nhá!”

“Không phải không phải!” Lâm Triều Tịch lắc đầu nguầy nguậy, mặt cô đỏ bừng.

Bùi Chi mặc đồng phục kiểu tây của trường, mắt cậu rủ xuống, không lên tiếng.

Lý Xu nhìn họ với ánh mắt gấp đôi nghi ngờ, hệt như đã xác nhận được chuyện gì, Lâm Triều Tịch cảm thấy diễn xuất của mình thật bỏ đi. 

“Không phải yêu đương thì là gì?” Lý Xu hỏi.

“Thưa cô.” Bùi Chi nói.

“Có chuyện gì?”

“Thành tích của em rất tốt.”

“Đương nhiên là thành tích em rất tốt, lần này em đứng đầu cả khối cơ mà!”

“Vậy thì em muốn học ở đâu cũng được, không phải sao ạ?”

Lý Xu rất muốn phản bác, nhưng lời đến miệng lại mắc kẹt, cô khó chịu nhìn Bùi Chi, nghĩ thầm hình như đúng là vậy.

Bùi Chi quay người bỏ đi, Lâm Triều Tịch nhìn bóng lưng cậu, cảm thấy cậu thật sự vẫn thẳng thắn như xưa.

——

Lúc họ đàm phán ngắn gọn với Lý Xu, Trịnh Mã Đặc bám theo từ cửa sau nghe trộm.

Vậy nên lúc cô và Bùi Chi trở lại lớp, mặt Trịnh Mã Đặc lộ vẻ “tôi không nằm mơ đấy chứ.”

“Các cậu không sang lớp 9-1 á, vì sao thế?”

Cậu hỏi ngây ngô của cậu vang lên giữa lớp.

Rất nhiều học sinh nghe thấy, họ quay ngoắt đầu nhìn phía này.

Bao Tiểu Manh giữ chặt bàn, cố ép mình bình tĩnh.

An Tiêu Tiêu đeo cặp đi được nửa đường thì đứng lại, vô cùng khó tin.

Những câu hỏi ồ ạt đổ xuống.

“Vì sao chứ?”

“Bọn họ muốn ở lại á?”

“Chuyện gì thế?”

Nhân lúc này, Lâm Triều Tịch lặng lẽ trốn sau cửa, hòng để Bùi Chi gánh chuyện.

Bùi Chi đứng dưới cửa sau, đối mặt với những nam sinh nữ sinh hăm hăm hở hở, cậu chỉ gật gật đầu: “Ừ, bọn tớ không đi.”

“Nghĩa khí vãi chưởng!?”

“Đồng cam cộng khổ à!”

Rất nhiều học sinh trong lớp vui sướng, mọi người tôi một câu bạn một câu, không khí ngột ngạt lúc An Tiêu Tiêu chuyển đi nhạt dần.

“Vãi!” Trịnh Mã Đặc huých vai Bùi Chi: “Anh Bùi thật là, em phục anh luôn, người đâu mà tốt thế, cố ý ở lại cùng bọn này chứ gì?”

Nghe vậy, An Tiêu Tiêu cuối cùng cũng không nhịn được, cậu ta quay đầu nói: “Học sinh giỏi ở lại đương nhiên là để giúp các cậu học hành, ngày ngày tiến bộ thôi~”

Lớp học bỗng im bặt.

“Cục cưng Tiêu Tiêu, hôm nay cậu cứ ẩm ẩm ương ương thế.” Trịnh Thiên Minh nói.

“Hờ hờ.”

“Nhưng cũng khá tốt, có gì không hiểu tớ sẽ hỏi Bùi Chi, anh Bùi ở ngay bên tớ mà?”

“Cậu đần à, bọn họ được sang lớp một vì sao lại không sang, chắc chắn vì thương hại, muốn bố thí các cậu chứ còn gì?”

Trịnh Mã Đặc không hiểu cô nói gì mấy, cậu nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, sau đó nghiêm túc trình bày từng câu từng chữ: “Cục cưng Tiêu Tiêu, con người cậu… có phải cũng có tí tự ti trong lòng không.”

An Tiêu Tiêu lập tức nổi đóa, cô xách cặp, quay đầu bỏ đi. 

——

Lời nói của An Tiêu Tiêu thật ra cũng khiến Lâm Triều Tịch lo lắng về suy nghĩ của những bạn khác trong lớp.

Nhưng thực tế chứng minh, sự lo lắng này hơi dư thừa, ở lại là để đồng hành với nhau, chứ không phải để trở thành kẻ địch.

Đương nhiên, nhà trường không chút ý kiến với chuyện bọn họ muốn ở lại lớp 9-13 ý kiến là không thể nào.

Tóm lại là suốt cả một buổi sáng, từ chủ nhiệm lớp họ đến chủ nhiệm lớp 9-1, từ tổ trưởng lớn tuổi đến phó hiệu trưởng thường vụ, rất nhiều giáo viên tìm đến họ khuyên nhủ, thầy cô thay nhau xả đạn, đến giờ học chiều cũng không để họ lên lớp.

Nhưng Bùi Chi kiên quyết lắc đầu.

Lâm Triều Tịch học được cách im lặng là vàng.

Các thầy cô thực sự bó tay với họ, cuối cùng cũng nhờ ông thầy tổ trưởng toàn khối sáng suốt nói một câu “thôi kệ chúng đi”, bọn họ mới được ở lại lớp 9-13. Điều duy nhất thay đổi là, lớp học có lẽ sẽ phải nhét thêm hai cái bàn.

Đến trưa, Lâm Triều Tịch và Bùi Chi cuối cùng cũng được thả về.

Lớp học vẫn giữ nguyên hiện trạng, vì họ còn chưa kịp dọn dẹp đồ đã bị giáo viên gọi đi, nên khi họ trở lại ngồi vào chỗ, rất nhiều học sinh căng thẳng nhìn hai người, chờ đợi công bố kết quả. 

Bùi Chi đứng vững, trước mặt mọi người, cậu gật gật đầu.

“Anh Bùi, cục cưng Triều Tịch siêu cool!” Trịnh Mã Đặc huýt sáo: “Tôi muốn yêu đương với các người!”

“Tình tay ba không ổn đâu anh Thiên!”

Không khí hân hoan bao trùm lớp học, Lâm Triều Tịch nhìn những người bạn cùng lớp.

Lựa chọn của cô hôm nay rốt cuộc thế nào, có lẽ chỉ một ngày nào đó trong tương lai, cô mới có thể thản nhiên đưa ra đánh giá khách quan.

Nhưng tại thời khắc này, cô nghĩ, lựa chọn của mình hôm nay là đúng đắn.
Bình Luận (0)
Comment