Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 134

Cả bài thi viết Văn và Toán học Trần Trúc đều làm rất mượt, hiển nhiên là cậu đã dày công ôn luyện.

Thật ra lúc thi môn Toán, Lâm Triều Tịch phát hiện sau khi cô làm xong bài, Trần Trúc cũng sắp dừng bút.

Lâm Triều Tịch tò mò muốn xem thử bài làm của Trần Trúc, lúc này cậu đứng dậy nộp bài.

Mọi người trong phòng thấy vậy đều rất bất ngờ, cả lớp lập tức rộ tiếng xôn xao.

“Làm bài của các em đi.” Thầy giám thị nghiêm nghị nói, sau đó nhận lấy bài làm của Trần Trúc: “Không kiểm tra lại một lượt nữa à?”

“Không cần ạ.” Thần ngủ huynh nộp bài rồi bỏ đi siêu ngầu, khiến ai nấy phải trợn mắt há mồm.

Lâm Triều Tịch nghĩ, lời thoại này nghe khá quen tai, hơn nữa lớp học thêm Lão Lâm giới thiệu kia có vẻ khá tốt…

Tan học vẫn còn sớm, hôm nay cũng là ngày đầu tiên Lão Lâm trở lại giảng đường lớp dạy thêm ở trại trẻ Sao Đỏ. Cô và đám Bùi Chi, Lục Chí Hạo hẹn nhau đi quét dọn vệ sinh sau giờ học. Thê nên như thường lệ, cô kiểm tra lại bài làm một lượt rồi đứng dậy nộp bài.

Nhưng lúc họ ra khỏi lớp học thì bắt gặp Trần Trúc đang ngồi chỗ bồn hoa.

Thấy họ, Trần Trúc đứng dậy bước hai bước rồi lại đứng lại.

Gió xuân thoảng qua, Trần Trúc yên lặng nhìn Bùi Chi.

Lâm Triều Tịch tò mò nhìn đằng này rồi lại nhìn phía kia, chuyện gì vậy?

“Có việc gì không?” Bùi Chi bắt chuyện.

“Tớ… có… điều muốn thỉnh giáo.” Trần Trúc dè dặt nói.

“Điều gì?”

Trần Trúc nghe vậy liền mở cặp, cậu rút ra một quyển vở rồi bước đến trước mặt Bùi Chi.

“Bạn cùng bàn của cậu à?” Hoa Quyển thì thầm hỏi.

“Ừm.”

“Có việc gì sao không hỏi cậu?”

“Có lẽ do tớ… không đủ giỏi…” Lâm Triều Tịch thẳng thắn.

Dù sao cô cũng quen rồi, Trần Trúc vô cùng tín nhiệm Bùi Chi.

Trần Trúc và Bùi Chi cũng không chuyển vị trí khác, họ ngồi luôn chỗ bồn hoa.

Trước giờ Bùi Chi luôn là người cực kì nghiêm túc, thấy câu hỏi của Trần Trúc, cậu nghiêm túc suy nghĩ một hồi chứ chưa trả lời ngay. 

Dáng vẻ này của Bùi Chi rất hiếm gặp, Lâm Triều Tịch khá hiếu kì. Cô ghé lại xem, phát hiện cả quyển vở của Trần Trúc viết chằng chịt hàm code: “If”, “Print”… kiểu kiểu vậy. Cái cậu hỏi Bùi Chi tuy là vấn đề Toán học, nhưng có lẽ là kiểu phải tính bằng cách viết hàm code, vì vậy bản chất nó là một đề toán lập trình.

“Cho bốn số: 1, 2, 3, 4, hỏi có thể tạo thành bao nhiêu số có ba chữ số khác nhau mà không bị lặp lại?” Lục Chí Hạo hỏi thẳng: “Đề bài có vấn đề gì sao?”

“Đề trong sách, tớ thử rồi, kiểu gì cũng không ra.” Trần Trúc nói.

“Dễ ờn ợt thế này mà cậu không biết làm!?” Lục Chí Hạo kinh ngạc.

“Cậu đang học viết lập trình à?” Hoa Quyển nhìn đống mã code cũng đoán được phần nào, cậu hỏi Trần Trúc: “Phải viết lập trình để tính thôi?”

“Múa tay phát là ra, sao phải lập trình?”  Lục Chí Hạo hỏi.

“Ặc…” Lâm Triều Tịch không biết nên giải thích thế nào.

“Lịch sử tiến hoá của con người chính là lịch sử vận dụng các loại công cụ.” Bùi Chi đáp.

“By: Lão Lâm.” Hoa Quyển bổ sung, cậu còn chỉ chỉ vai Lâm Triều Tịch, nói với Trần Trúc: “Là bố cậu ấy, lúc ăn lẩu tranh nhau thịt viên luôn nhại đi nhại lại.”

Lục Chí Hạo trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói: “Nhưng cậu đừng gọi là sư phụ là “Lão Lâm”…”

Trần Trúc vốn kiệm lời, thấy họ mỗi người một câu, cậu càng chẳng nói được gì.

Lúc này, Bùi Chi đã xem hết một lượt quyển vở, cậu thoát khỏi trạng thái suy tư: “Tớ chưa từng học lập trình nên không biết làm đâu.” Cậu nói.

Đám bọn họ đồng loạt im bặt.

Bùi Chi cầm quyển vở, cậu thấy biểu cảm của mọi người khá buồn cười: “Sao thế?”

“Cậu mà cũng có ngày “không biết làm” á?” Lục Chí Hạo nói.

“Không thể tin nổi.” Hoa Quyển nói.

“Tớ cóc tin!” Lâm Triều Tịch hùa theo.

Ánh mắt Trần Trúc nhìn cô hơi khinh bỉ.

Bùi Chi đứng dậy trả quyển vở cho Trần Trúc, nói: “Đây là lĩnh vực rất có hệ thống, tớ hiểu được qua qua nhưng không nắm chắc hoàn toàn, vậy nên tớ không biết làm.”

Trần Trúc nhận quyển vở, cậu lặng im, Bùi Chi lắm lúc thật khiến người ta chẳng biết nói gì.

Lâm Triều Tịch nghĩ một hồi, cô hỏi Trần Trúc: “Sao cậu lại nghĩ đến chuyện học lập trình?”

“Đây là mục tiêu của tớ.”

“Wao, dã man thật!” Lâm Triều Tịch thành tâm thành ý tán thưởng.

“Thôi tạm biệt, tớ về trước đây.” Trần Trúc lạnh nhạt vẫy tay chào rồi bỏ đi.

Lâm Triều Tịch nhìn bóng lưng cậu, cô bỗng hô lên: “Đợi đã!”

Trần Trúc dừng bước, cậu quay đầu nhìn cô.

“Thần ngủ huynh… Nếu cậu đã đang tự học lập trình, thế cậu có máy tính không?” Cô hỏi dò: “Máy tính có vào mạng được không, giống như ở tiệm net Mèo Sữa hồi trước ấy?”

“Ờm, bố tớ kiếm cho tớ một cái, vào mạng ở nhà.” Trần Trúc đáp.

“Ồ…” Lâm Triều Tịch hơi thất vọng, thì ra không phải quán net.

“Rốt cuộc cậu muốn tìm máy tính hay tiệm net?” Trần Trúc cau mày hỏi.

“Tớ muốn tìm… máy tính vào được mạng…”

“Cần mấy cái?” Trần Trúc hỏi.

Lâm Triều Tịch ngạc nhiên: “Có mấy cái?”

“Có vài cái.” Trần Trúc nói: “Các cậu đi theo tớ đi.”

——

Vẫn chưa đến giờ tan tầm, xe cộ trên đường khá thưa, bốn người họ cùng Trần Trúc xuống bus đến một tiểu khu lạ lẫm phía trước.

“Bọn mình đột nhiên bỏ đi thế này có ổn không?” Lục Chí Hạo nhìn ngang liếc dọc, cậu đặt câu hỏi đầy do dự.

Câu “có vài cái” kia của Trần Trúc khiến bọn họ hơi thấp thỏm, nghe có vẻ sẽ đến chỗ nào đó rất oách.

“Tự nhiên bảo sư phụ mình không đi quét dọn nữa mới không ổn ý?” Hoa Quyển nói.

“Không sao đâu sư phụ không quan trọng.” Lâm Triều Tịch thản nhiên: “Thần ngủ huynh còn chẳng ý kiến gì cơ mà!”

Trần Trúc đeo cặp đi trên cùng.

Lâm Triều Tịch nhìn bóng lưng cậu, đúng là định mệnh, thật không thể diễn tả.

Sau khi quán net Mèo Sữa bị thiêu rụi, chủ tiệm không có khả năng xây lại ngay lúc đó nên quán net dừng kinh doanh. Cô từng trải qua những chuyện đó, giờ lịch sử tái diễn, không chút bất ngờ.

Nhưng với cô của bây giờ, quán net đóng cửa cũng đồng nghĩa họ không còn nơi nào để lên mạng. Phòng máy tính ở trường trung học không giống thư viện trường Đại học Tam Vị thoải mái cho học sinh tự do vào mạng, bảo Lão Lâm mua một cái về nhà thì quá lộ liễu.

Nhưng cô buộc phải được tiếp cận mạng Internet.

Bất kể là giai đoạn luyện Toán đại học, hay giống trong phim điện ảnh “Minority Report” thử tìm cách ngăn chặn vụ tai nạn của Lão Lâm, kiểu gì cũng không thể thiếu thứ công cụ vĩ đại là máy tính.

Sự xuất hiện của Trần Trúc không hẳn là giải quyết được vấn đề này, nhưng quả thực giống một bàn tay vô hình đang không ngừng chỉ dẫn cô tới một tương lai tuy không quá đảm bảo nhưng cũng tồn tại chút hi vọng.

Trần Trúc dừng chân trước một cánh cửa sắt.

Đám bọn họ trầm mặc.

“Chỗ này à?”

“Là chỗ này.” Trần Trúc nói chắc nịch.

Cánh cửa sắt trắng trước mặt họ khép chặt, khoá lại bằng ổ khóa đồng. Trần Trúc rút chìa khoá mở cửa, ổ khoá mở ra, dường như nghe được câu thần chú: Định mệnh mà…

Cánh cửa mở toang, bụi bay tứ tung, thấy cảnh tượng trước mắt, Lâm Triều Tịch hắt xì một cái rất vang, một lúc sau mới nghĩ ra nên nói nốt vế sau câu vừa rồi thế nào.

Định mệnh mà… lúc thì giống đống rác nhìn chẳng rõ hình thù, nhưng kiểu gì bạn cũng moi được bảo bối trong đó.

Họ đang đứng trước kho để xe của một dãy nhà ống kiểu cũ, xung quanh là đàn gà trên bãi cỏ, còn có các bà cụ tay chân run lẩy bẩy đang phơi chăn gối trên giá sắt dưới tầng.

“Chính là đống này đấy.” Trần Trúc chỉ đống đồ đạc trong kho xe, cậu ngượng ngập nói. Đọc Full Tại truyenggg.com

“Đây… Đây… Là máy tính á?” Nhìn đống vỏ nhựa cũ rích trước mặt, có cả mấy bảng mạch và một vài cây máy còn hoàn chỉnh, Lục Chí Hạo kinh ngạc hỏi.

Trần Trúc nói: “Đây là máy tính cũ và một vài linh kiện của đội cảnh sát thải ra, chú tớ là thợ sửa máy tính, ông ấy với bố tớ bàn nhau mua lại đống phế liệu này. Chú tớ bận quá, chưa kịp mang hết đống này đi nên vẫn chất đống trong kho xe.”

“Thế máy tính của cậu thì sao?”

“Chính chú tớ dùng đống vật liệu này lắp cho đấy, dùng được lắm.” Trần Trúc nói.

Lời của Trần Trúc đập tan ảo tưởng của cả đám.

“Sao thế?” Trần Trúc hỏi.

“Không… Không sao?”

“Máy tính dùng được thật mà.”

“Ừm…”

“Tớ dẫn các cậu đi ngó thử.” Trần Trúc nói.

Dọc theo hành lang bên trái ngoài kho xe lên tầng ba, sau khi cửa mở, Lâm Triều Tịch mới hiểu, đây đích thị là địa bàn của Lão Trần.

Chỗ ở chật hẹp, hai phòng ngủ một phòng khách, có vẻ là nhà được đội cảnh sát cấp cho.

Chiếc máy tính tự lắp mà Trần Trúc nói được đặt ngay trong góc phòng khách, bên cạnh là giá sách, nhưng có lẽ bàn máy tính và giá sách là hai thứ đồ vật mới nhất trong cả căn phòng cũ kĩ này.

Lâm Triều Tịch theo Bùi Chi đến trước giá sách, trên đó hầu như là sách tham khảo ôn thi cấp ba, trông vẫn mới cứng, có lẽ là Lão Trần mua cho Trần Trúc. Tầng dưới cùng là một đống sách vở liên quan đến máy tính, quyển dạy lập trình, quyển dạy kiến thức cơ bản về máy móc. Có những quyển tạm thời chưa phù hợp với Trần Trúc, có lẽ cũng chính là nguyên nhân cậu gặp vấn đề trong quá trình học, người mới khi phải tiếp xúc với hàng đống tài liệu rất dễ bị lúng túng, bởi chưa biết sắp xếp cho hợp lí.

Trần Trúc khởi động máy tính, nói: “Chính là nó, vẫn dùng được mà.”

Lâm Triều Tịch quay đầu nhìn, máy tính khá cũ, không phải màn hình mỏng mà là màn hình CRT to đùng, nhưng được lắp ráp hệ thống XP, chứng tỏ phần cứng vẫn dùng được. Cô đến gõ thử, tốc độ vận hành quả thực khá ổn.

“Không tệ nha, thế… Bọn tớ dùng đống đồ trong kho xe được không?” Lâm Triều Tịch thăm dò.

“Được thì được, dù sao cũng là phế liệu, nhưng phải đợi chú tớ rảnh mới qua lắp được cho các cậu, ông ấy bận lắm.”

Nghe vậy, Lâm Triều Tịch liếc nhìn Bùi Chi, sau đó cô nhận ra ánh mắt của những người khác cũng đang tập trung ở một nơi giống cô.

“Tớ không biết…” Bùi Chi nói. Đọc Full Tại truyenggg.com

“Tớ biết, vì cậu chưa học.” Lâm Triều Tịch cười mỉa, cô chỉ chiếc máy tính, sau đó mang mấy quyển sách trên giá tới trước mặt Bùi Chi: “Giờ có máy tính rồi, cậu có thể học, có sách luôn ở đây, cậu có thể học.”

“Để tớ thử xem sao.”

Bùi Chi mà, đâu biết đỏng đảnh từ chối, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bàn máy tính đọc sách tìm tài liệu.

Hoa Quyển nằm dài người trên sofa nhà Lão Trần.

“Cậu phải học đến bao giờ, tớ nghỉ tí được không?” Cậu hỏi Bùi Chi. 

“Chưa biết nữa.” Bùi Chi đáp.

Lâm Triều Tịch bước tới sút chân đồng chí Hoa Quyển: “Phắn thôi, bọn mình xuống dưới đi.”

“Làm gì?”

“Đi dọn dẹp kho xe!” Lâm Triều Tịch vừa nói vừa kéo người đi.

Hoa Quyển ôm chặt ghế sofa: “Tớ biết ngay cậu định làm gì mà, bẩn lắm tớ không đi được không?”

“Không~được~” cô và Lục Chí Hạo đồng thanh.
Bình Luận (0)
Comment