Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 145

Lâm Triều Tịch và Bao Tiểu Manh đi dọc con ngõ nhỏ, chẳng biết đã quay lại mái hiên bọn họ trú mưa lúc đầu tự bao giờ.

“Bây giờ cậu đi đâu?”

Cô và Bao Tiểu Manh đồng thanh lên tiếng, lại cùng sửng sốt nhìn nhau.

“Tớ đến chỗ thím Ba ở tạm vài ngày, bà ấy thuê nhà ở gần trường đại học cậu tập huấn.”

“Rồi sau đấy thì sao?” Lâm Triều Tịch vẫn hỏi.

“Tớ muốn tiếp tục học.”

Lâm Triều Tịch không hiểu: “Sao bỗng dưng cậu lại muốn quay về học thế?”

Bao Tiểu Manh lập tức nhụt chí, một lát sau, cô ấy mới nói: “Tớ cũng không biết, nhưng mọi người đều nói học đại học thì về sau tương lai sẽ khác.”

“Thế cậu có sở thích hay có điều gì rất muốn thực hiện không, cậu thích đồ trang sức mà, làm thiết kế trang sức thì sao?”

“Cũng không thích đến thế.”

“Vậy à…”

“Tớ thực sự không biết tớ muốn gì.” Bao Tiểu Manh nói: “Tớ đứng bán hàng một tháng đã không chịu nổi, đi làm thuê quá mệt quá khó, tớ không kiên trì nổi nữa, muốn quay về đi học để trốn chạy.” Bao Tiểu Manh lau mặt: “Cậu khinh thường tớ cũng bình thường thôi.” 

Lâm Triều Tịch không nói gì.

“Bọn mình tạm biệt ở đây vậy, tớ phải rẽ sang bên kia.” Bao Tiểu Manh chỉ tay về phía cửa tiệm trang sức Nghê Hồng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vẫn là bóng lưng quay đi ấy, chỉ một tháng trước thôi vẫn là cô thiếu nữ vui vẻ hồn nhiên, giờ đã bị gánh nặng cuộc sống đè ép đến đổ sụp bờ vai.

Lâm Triều Tịch không nhịn được mà hỏi: “Nếu cậu không có gì muốn làm, thế thì sao ngày ấy cậu còn hỏi làm sao để đuổi kịp tớ?”

Bao Tiểu Manh bỗng quay phắt lại, dốc sức gào lên: “Tớ ghen tị với đầu óc của cậu đấy, tớ muốn đuổi kịp cậu, giỏi giang như cậu đấy, đã được chưa!?”

Đè nén suốt bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng nói ra được.

Ngày hè nóng nực cũng đè nén rất lâu, cuối cùng cũng có gió mát sau trận mưa rào.

Lâm Triều Tịch cười rộ: “Được rồi.”

“Cả đời này tớ cũng không làm được!”

“Có làm được hay không phải thử mới biết. Cậu muốn có đáp án, vậy thì bọn mình cùng đi tìm thử xem!”

——

Thôn Hồng Chương, ga-ra xe.

Thực ra nhà dì Ba của Bao Tiểu Manh thuê ở cách ga-ra hai gian.

Đèn trong phòng là bóng đèn tháo từ trên nhà xuống, cửa sổ đều hàn kín, không mở ra được. Lâm Triều Tịch thấy mình lại sắp sửa gắn bó với ga-ra xe.

Sau khi đến nơi, Bao Tiểu Manh lấy mấy gói mì tôm cuối cùng còn sót lại trong vali ra. Lâm Triều Tịch miễn cưỡng lấy tạm nước trong nhà vệ sinh để đun, nấu mì ăn ngấu nghiến.

Cô húp miếng nước mì cuối cùng, Bao Tiểu Manh lí nhí hỏi: “Cậu thực sự muốn nỗ lực cùng tớ, à không, tìm đáp án cùng tớ à?”

“Thực ra…” Lâm Triều Tịch lau miệng, đáng thương nhìn Bao Tiểu Manh: “Tớ và mọi người ở phòng kí túc không hòa hợp, muốn dọn ra ngoài sống, tớ ở ké nhà thím Ba cậu cùng cậu được không?”

Bao Tiểu Manh: “…”

Lâm Triều Tịch đẩy bát mì ra, lấy cặp tìm giấy bút, phát hiện đồ đạc trong cặp đã ướt nhẹp hết cả.

“Cậu có giấy không?” Cô hỏi Bao Tiểu Manh.

Bao Tiểu Manh lục lọi vali hồi lâu, bỗng khựng lại, căn phòng thực sự quá nhỏ, Lâm Triều Tịch quay sang, thấy cô ấy đang cầm một xấp vở trong tay.

Bìa màu xanh bạc, ở giữa là vườn trường rợp cỏ xanh, đó là vở ghi trường An Ninh phát cho học sinh.

Bao Tiểu Manh cầm vở, cứ thế ngồi xổm dưới đất, bờ vai nhẹ nhàng run rẩy, không quay đầu lại.

Ga-ra có mùi dầu máy, oi bức và ngột ngạt. 

Lâm Triều Tịch yên lặng nhìn Bao Tiểu Manh.

Một lát sau, Bao Tiểu Manh dụi mắt, quay lại đứng lên, đôi mắt đỏ quạch, nhưng không hề có nước mắt.

Mở vở ra, Lâm Triều Tịch bắt tay vào lên kế hoạch cùng Bao Tiểu Manh.

Nếu Bao Tiểu Manh muốn đuổi kịp cô, vậy thì đầu tiên phải học đại học.

Nhà nước không có hạn chế gì với người trưởng thành tham gia thi đại học, nhưng muốn qua được bài kiểm tra tư cách thì phải chứng minh mình nắm vững kiến thức cấp ba, nói cách khác, có ba con đường.

1. Có bằng tốt nghiệp cấp ba hoặc giấy chứng nhận tốt nghiệp tạm thời.

2. Bằng tốt nghiệp trường nghề, trường trung cấp, trường kĩ thuật.

3. Quận cấp giấy chứng minh, chứng minh cậu đã có kiến thức cấp ba.

“Hình như cái thứ ba đơn giản nhất…” Bao Tiểu Manh nói.

Lâm Triều Tịch không trả lời, chỉ mở vở viết ba bài toán.

“Đây là ba câu cho điểm dạng điền vào chỗ trống trong đề thi đại học.”

Bao Tiểu Manh đọc ba câu hỏi, tay khẽ run.

“Thi đại học không đơn giản, hầu hết mọi học sinh đều cày cuốc chuẩn bị suốt 3 năm để đối đầu với cuộc thi này.”

Bao Tiểu Manh cúi đầu: “Cho nên tớ vẫn chỉ là mơ mộng hão huyền thôi phải không?”

Lâm Triều Tịch rất muốn xoa đầu cô ấy, nói “thực ra tớ với cậu đều giống nhau”, nhưng cô lại nghiêm túc mà nói: “Với tình hình hiện tại mà nói, đúng vậy.”

Bao Tiểu Manh khụt khịt, không nói những câu ủ rũ chán nản nữa, chỉ tay vào điều thứ nhất.

“Tớ không điền nguyện vọng, đã thế điểm còn rất thấp, có khả năng học tiếp cấp ba được không?”

“Khả năng rất thấp.” Lâm Triều Tịch trả lời: “Trừ khi chạy tiền.”

“Thế thì chỉ còn điều thứ hai thôi.” Cô ấy nói: “Cậu hỏi tớ có thích đồ trang sức không, thực ra cậu đã muốn đề nghị tớ đi học trường trung cấp nghề gì gì đó rồi phải không?”

Lâm Triều Tịch đỏ mặt, sao đồng chí Tiểu Manh bỗng thông minh đột xuất vậy chứ: “Người khác đề nghị thì cũng chỉ là đề nghị, quan trọng là bản thân cậu muốn gì.”

“Tớ muốn giống cậu. Tớ sẽ học trung cấp rồi sau đó lại tham gia thi đại học.” Bao Tiểu Manh ngẩng đầu, nghiêm túc lặp lại.

Nếu là trước kia thì có lẽ cô sẽ khuyên Bao Tiểu Manh “thực ra cậu không cần thiết phải giống tớ”. Nhưng bây giờ nghe thấy Bao Tiểu Manh nói vậy, cô bỗng thấy muốn khóc.

——

Lúc ấy Mã Bình Bình nói Bao Tiểu Manh không đủ sức vào cả trung cấp, thực ra là dọa cô ấy thôi.

Muốn đăng kí vào trung cấp, thi sinh chỉ cần cầm bảng điểm cấp hai đến báo danh là được.

Cho nên chỉ cần trường chịu nhận, dù thành tích của Bao Tiểu Manh có như vậy thì vẫn có khả năng được nhận.

Nhưng tiên đề là: Trường chịu nhận.

Còn sau đó thì đơn giản rồi.

Các cô bắt đầu phân tích điều kiện đầu vào các cái trường nghề trường trung cấp, trường kĩ thuật trong tỉnh, xem xét cả điểm số, khảo sát xem điểm của Bao Tiểu Manh có đủ hay không.

Kết quả là: Gần như không có trường tốt. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc ra khỏi quán net lậu đã là hơn 10 giờ.

Bao Tiểu Manh cầm quyển vở màu xanh ghi chi chít những trường học các cô tìm được, sau khi sàng lọc, cuối cùng còn lại 5 trường, tất cả đều ở Vĩnh Xuyên.

Bao Tiểu Manh uể oải: “Những trường này đều đòi điểm cao, làm sao mà nhận tớ được…”

“Ngày mai bọn mình đến mấy trường này xem thử, hỏi han rõ ràng rồi tính tiếp.” Lâm Triều Tịch nói.

——

Lâm Triều Tịch cảm thấy mình đúng là khỏe như trâu.

Đến ngày đèn đỏ lại còn dầm mưa, thế mà hôm sau vẫn tung tăng chạy nhảy được.

Cô bịa cơ nói dối Trương Thúc Bình phải đi khám bác sĩ, sau đó quay về kí túc xá lấy tiền lẻ, hai người vui vẻ đi hết một loạt các trường trung cấp ở thành phố Vĩnh Xuyên.

Hiện giờ đợt chiêu sinh cấp ba đã gần kết thúc, các trường tốt đã đủ học sinh, cho nên các cô gọi điện thoại hỏi trước những trường nào nhận học sinh vùng khác.

Mới bắt đầu đã đụng phải mấy cái đinh.

Ba trường nói thẳng Vĩnh Xuyên bọn họ không nhân học sinh từ An Ninh, bảo các cô về thành phố mình mà tìm.

Nhưng Bao Tiểu Manh nói An Ninh quá gần mẹ, bà ấy phản đối cô học tiếp, nến cứ ở nhà sẽ dễ phải chịu ảnh hưởng, cho nên cô ấy phải đi thật xa.

Lâm Triều Tịch từ bé đến lớn luôn sống bên Lão Lâm, thực sự bội phục quyết tâm rời xa cha mẹ của Bao Tiểu Manh, thế nên không hề phản đối gì.

Còn lại 12 trường, các cô đích thân đến phòng tuyển sinh hỏi thăm.

Nắng vàng rực rỡ, cô và Bao Tiểu Manh đi xuyên qua những đường lớn ngõ nhỏ của thành phố Vĩnh Xuyên. Cô đã từng sống ở đây mấy năm, thuộc dường như trong lòng bàn tay.

Đã rất lâu không được thả lỏng, Lâm Triều Tịch thấy mình thực sự cần một ngày trống trải thế này, một ngày không cần phải suy nghĩ gì hết.

Mỗi cánh cửa các cô gõ lên lại có những câu trả lời khác nhau.

“Thành tích này của em không vào trường chúng tôi được, An Ninh các em chẳng phải có trường nghề dệt đó sao, xem xem nếu không có vấn đề gì thì có thể đến đó.”

“Gì cơ, em vẫn còn muốn thi đại học? Năm ngoái trường chúng tôi cũng có người thi đỗ đại học Vĩnh Xuyên, nhưng người ta thi cấp ba suýt soát đỗ, nỗ lực suốt ba năm, còn như em thì không có khả năng.”

“Cô nhóc à tôi nói cho em nghe, không phải ai cũng giống ai, không phải ai cũng trường chuyên lớp chọn, con gái thì cứ học ra học chơi ra chơi là được rồi.”

Bao Tiểu Manh luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi lại: “Em muốn thử xem liệu có thi đỗ đại học được hay không, vào cao đẳng thôi cũng được ạ.”

“Nếu đã muốn thi đại học thì suốt năm lớp 9 em làm gì vậy?”

Câu hỏi này được đưa ra rất nhiều, Bao Tiểu Manh luôn thành thật trả lời: “Lúc đó em không nghĩ đến chuyện học hành cẩn thận, bây giờ mới biết hối hận. Em muốn thử xem liệu có tiếp tục học được không.”

Mỗi khi Bao Tiểu Manh nói vậy, giáo viên phòng tuyển sinh đều sẽ dùng ánh mắt khinh miệt liếc cô, thậm chí còn có người nói thẳng: “Nghỉ đi có phải hơn không? Đầu óc em không hợp để học.”

Đương nhiên cũng có vài thầy cô rất thân thiện, giới thiệu tỉ mỉ về chuyên ngành cho các cô, nhưng Bao Tiểu Manh đưa bảng điểm ra, người ta đều lắc đầu từ chối.

Rất nhiều lần Lâm Triều Tịch muốn lao ra cãi tay đôi với bọn họ, nhưng Bao Tiểu Manh luôn giữ cô lại.

Chỉ có hai trường kĩ thuật là chào đón bọn cô rất nhiệt tình.

“Học đại học không thành vấn đề! Muốn đại học Vĩnh Xuyên hay là đại học Tam Vị?” Thầy giáo vỗ ngực nói.

“Em không có tiền, phải vay học phí, bình thường phải đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt.” Đây là câu trả lời của Bao Tiểu Manh.

Thế là các cô bị đá ra ngoài.

——

“Nhưng mà tớ muốn thử xem.”

Có những khi lặp lại một câu nói quá nhiều, đến nỗi câu nói ấy biến thành lòng tin. Từ sáng đến tối, Lâm Triều Tịch đã nghe Bao Tiểu Manh nói câu ấy không biết bao nhiêu lần.

Đến cuối ngày, các cô đi đến một ngôi trường sư phạm. So với những trường trung cấp cũ nát các cô đến lúc ban ngày, ngôi trường này khác hoàn toàn, mới toanh, trước cửa còn có một bức tượng đồng, bên dưới tượng là khẩu hiệu của trường: Giáo dục tạo ra kì tích.

Những trường thuộc loại sư phạm có trình độ giảng dạy cao hơn hẳn, lại thêm ra trường có đảm bảo nghề nghiệp nên điểm vào không kém cạnh các trường cấp ba chính quy quá nhiều.

Trước khi bước vào, làn da trắng nõn của Bao Tiểu Manh đã đỏ bừng vì rám nắng, vậy mà cô ấy vẫn không hề mệt mỏi chút nào: “Nếu thật sự không được thì tớ sẽ về An Ninh lén đi học ở trường dệt kia, xin mẹ tớ cho một ít tiền, kiểu gì cũng xoay sở được.”

“Đáng nhẽ tớ phải phát hiện ra sớm hơn…”

“Phát hiện gì cơ?”

“Cậu cung Kim Ngưu.” Lâm Triều Tịch nói.

Chòm sao luôn đứng đầu bảng xếp hạng “cố chấp”, đứng đầu cả bảng xếp hạng “kẹt xỉ”.

Đến trường sư phạm, Bao Tiểu Manh vẫn gặp phải quy trình từ chối giống hệt trước đó.

Cô giáo phòng tuyển sinh vừa xem bảng điểm đã lắc đầu: “Xin lỗi nhé, trường cô đủ chỉ tiêu rồi.”

“Cô giúp em với, em thực sự muốn tiếp tục học.”

“Bạn học à, thành tích của em như thế, kể cả tôi có cho em đi cửa sau vào em cũng không theo nổi.”

Dường như Bao Tiểu Manh đã chấp nhận câu trả lời này, sụt sịt mũi.

Lâm Triều Tịch rất muốn nói giúp vài lời, nhưng hiện trạng xã hội này là thế, có thể người ta sẽ cảm động vì ý chí của bạn, nhưng chưa chắc người ta đã đưa tay giúp đỡ.

“Phải làm thế nào thì cô mới mở cửa sau cho em được ạ?” Bao Tiểu Manh vẫn hỏi.

Cô giáo lắc đầu: “Trừ phi bố em là Trưởng phòng Giáo dục.”

Câu trả lời này là một lời từ chối rất rõ ràng.

Bao Tiểu Manh vẫn hỏi tiếp: “Nhưng em không có bố làm Trưởng phòng.”

Cô giáo tuyển sinh bị cô chọc cười: “Thế thì thư tay của lãnh đạo cấp thành phố, cấp tỉnh cũng được.”

“Em không có quan hệ đến tận đó, còn cách nào khác không ạ?”

“Em đừng bắt tôi phải kể đến lãnh đạo cấp cao hơn nữa đấy.”

“Còn có cách nào để cô cho em đi cửa sau không ạ?” Bao Tiểu Manh vẫn không buông tay.

Lâm Triều Tịch bước lên, nắm tay Bao Tiểu Manh, cô giáo nhìn lại: “Em bảo trước đó các em đã đến rất nhiều trường?”

“Vâng, mười bốn trường.” Lâm Triều Tịch trả lời.

“Các thầy cô đó nói gì?”

“Bảo bạn ấy đừng mơ mộng nữa.”

“Em ấy cũng nài nỉ xin xỏ người ta như thế à?”

“Không ạ, bạn ấy bám theo cô nhiều hơn một chút.” Lâm Triều Tịch nói đúng sự thật.

“Vì sao?”

“Em cũng không biết.”

Cô giáo quay lại nhìn Bao Tiểu Manh: “Tha thiết đến thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể giúp em được.” 

“Nhưng khẩu hiệu ở cổng trường của cô không nói thế mà!” Lâm Triều Tịch chậm rãi mở miệng.

“Khẩu hiệu trường là gì cô còn chẳng nhớ.” Cô giáo ấy bật cười nói với người khác trong phòng.

“Trên đó viết giáo dục có thể tạo ra kì tích.” Lâm Triều Tịch vô cùng trịnh trọng.

Văn phòng im lặng trong một giây.

“Kì tích là gì cơ?” Cô giáo nhìn bảng điểm của Bao Tiểu Manh, lại nhìn sang cô: “Ví dụ như cho em ấy một cơ hội, để xem liệu trong một tháng em ấy có thể nâng thành tích từ 230 điểm lên 530 điểm điểm sàn của trường tôi hay không, nếu em ấy đủ tư cách thi thì chúng tôi phá lệ tuyển em ấy?”

Suy nghĩ bị vạch trần, Lâm Triều Tịch im lặng.

“Em xem nhiều phim hoạt hình Nhật Bản quá phải không?” Cô giáo hỏi lại.

“Có được không ạ?” Bao Tiểu Manh dường như không hề nghe thấy câu nói trào phúng đó, như đang túm lấy ngọn rơm cứu mạng cuối cùng.

Lâm Triều Tịch kéo tay cô ấy, đừng nói thêm gì nữa.

Nhưng đột nhiên, cô nghe thấy cô giáo kia trả lời: “Được chứ.”

Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, vui sướng lẫn nhẹ nhõm, thế là hai bên thống nhất như vậy.

Lâm Triều Tịch bỗng ngẩng đầu.

“Đúng là cô thích xem phim kiểu dốc lòng phấn đấu.” Cô giáo ấy chép miệng như đang nhấm nháp món gì: “Cảm giác cho người ta cơ hội để tạo ra kì tích cũng không tệ.”
Bình Luận (0)
Comment