Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 147

Về sau, Lâm Triều Tịch thi thoảng nhớ lại cuộc sống trong khoảng thời gian ấy, có lẽ đó là những tháng ngày khổ cực nhất từ khi cô sinh ra, nhưng lúc ấy cô chẳng hề thấy sợ hãi.

Đợt tập huấn bước vào giai đoạn căng thẳng, những bài kiểm tra tuy khốc liệt nhưng lại phản ánh rõ năng lực của từng cá nhân.

Không thể lấy lí do sức khỏe làm cớ nữa, Lâm Triều Tịch nhận thức rất rõ ràng năng lực tư duy trừu tượng và năng lực tưởng tượng không gian của cô kém hẳn A Quang.

Sau khi chịu đựng trận khủng hoảng hoài nghi bản thân, cô đã nhẹ nhõm hơn hẳn.

A Quang ngồi vững trong danh sách top đầu, thành tích của Lão Vương và Sư Tử cũng giữ vững phong độ. Thi thoảng Lâm Triều Tịch sẽ thấy bọn họ cùng chụm đầu nói chuyện về Lý thuyết số, nhưng cuộc thảo luận vượt xa Lý thuyết số sơ đẳng, bọn họ thực sự yêu thích Toán học.

Không thể không nói, mắt nhìn học sinh của Trương Thúc Bình vô cùng sắc bén, mỗi tội chỉ số EQ của bọn họ cũng thấp hệt như ông.

A Quang rất chú tâm vào Toán, như trừ Toán ra, đối với tất cả những thứ khác, cậu ta luôn ở trong trạng thái hoặc là vô cùng điên cuồng, hoặc là chẳng mấy để tâm.

Sau ba lần điểm kiểm tra thấp hơn A Quang, đến giờ ra chơi, cô bỗng bị tên đầu trọc ấy chặn đường. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ha ha ha Lâm Triều Tịch, giờ không vượt qua tôi được rồi phải không?”

A Quang vẫy tờ bài kiểm tra trong tay, chẳng hiểu sao cậu ta thấy vui ở đâu nữa.

Xung quanh có cả sinh viên đại học lẫn học sinh trong đội tập huấn, hầu hết đều mong chờ xem kịch hay.

Lâm Triều Tịch nhìn tờ bài kiểm tra của A Quang, do dự nói: “Cậu đi vệ sinh xong đã rửa tay chưa thế?”

A Quang trợn trừng: “Tôi… Tôi… Tôi quên rồi!”

“Đưa đây tôi cầm bài hộ, cậu đi rửa tay đi.” Lâm Triều Tịch vươn tay ra, A Quang đưa tờ giấy cho cô: “Cậu không được vứt bài của tôi vào nhà vệ sinh đâu đấy!”

“Tôi không như cậu!”

Tiếng nước chảy rào rào vang lên, Lâm Triều Tịch mở bài làm của A Quang ra, đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nam nghiêm túc đọc bài giải.

Những bạn học chờ xem kịch vui há hốc, chán nản giải tán.

Lúc A Quang đi ra thì chẳng còn ai nữa.

“Thế nào, có phải tôi là thiên tài siêu cấp không!” Hành lang yên tĩnh dội lại tiếng cười vui sướng của A Quang.

“Đúng thế.” Lâm Triều Tịch nói: “Câu 3 cậu giải hay lắm, tôi không nghĩ ra được hướng ấy.”

A Quang ghé sát vào cô, nghiêm túc quan sát.

“Sao vậy?”

“Cậu thật đáng sợ, tại sao cậu không khóc!”

“Lần sau cố gắng vượt qua cậu là được, có gì đâu mà khóc?” Lâm Triều Tịch phì cười.

***

Nhưng thực ra cô đã từng thút thít khóc một lần.

Mấy ngày hôm đó, lúc đó cô đang viết một chương trình đơn giản thôi, nhưng cứ bị lỗi liên tục.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, mất nửa buổi nghỉ trưa để sửa lỗi, phát hiện ra toàn là những lỗi rất nhỏ, bởi vì cô vẫn còn rất lơ mơ về ngôn ngữ lập trình.

Cô đoan chắc nếu là bảy năm sau, chỉ cần lên Baidu là ra ngay, nhưng bây giờ cô phải tốn thời gian gấp mấy lần để tự mình phân tích.

Ngồi phân tích thế này không phải không tốt, nhưng lãng phí thời gian làm cô hơi lo.

Cô thực sự vẫn muốn quay về.

Nhất là khi nghiên cứu mô hình tuyến tính, cô nhìn thấy một cụm từ quen thuộc: Hàm phân biệt tuyến tính Fisher.

Hàm phân biệt tuyến tính Fisher sẽ giảm trừ số liệu, chiếu lên một đường thẳng tắp, kéo những khả năng đồng loại lại gần và đưa những khả năng dị loại ra xa.

Trong nhiệm vụ phân loại nhị phân, hai loại dữ liệu thỏa mãn phân phối Gauss và cùng phương sai, phân tích tuyến tính phân biệt tạo ra phân lớp Bayes.

Lúc ấy chỉ thấy toàn những danh từ xa lạ, sau khi phân tích một loạt khái niệm, quả thật cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn.

Lâm Triều Tịch cầm bút, viết đề bài trên bảng đen ngày đó của Bùi Chi ra giấy, thấy đã dễ hiểu hơn, nhưng cô vẫn chưa bắt tay vào giải.

***

Gần đến giữa tháng Tám, đội tập huấn cũng sắp nghênh đón bài kiểm tra cuối cùng.

Buổi sáng cô ăn trứng gà với sữa ở nhà ăn, cất nửa cái bánh bao còn thừa vào hộp cơm, bỗng một tờ 100 tệ đỏ chói xuất hiện trước mặt.

Ngẩng đầu lên, Lưu Chí Viễn sa sầm đứng trước bàn.

Nhà ăn không quá đông, nhưng mấy bàn xung quanh vẫn có học sinh của đội tập huấn.

Lâm Triều Tịch nhíu mày: “Làm gì thế?”

“Cầm tiền đi, ăn cơm đàng hoàng.”

“Tôi không cần tiền của anh.”

“Còn mạnh miệng nhà mình có tiền nữa, một cái bánh bao chia ra ăn hai bữa, con gái thì cậy mạnh làm gì.”

Xung quanh có người chỉ trỏ, tiếng cười nói rõ mồn một. Lâm Triều Tịch cứng người.

“Ôi trời Lâm Triều Tịch, cứ cầm tiền đi.”

“Lưu Chí Viễn thích em lâu thế rồi mà vẫn không nhìn ra à?”

“Học hành vất vả lắm, chi bằng về làm Lưu thiếu phu nhân nhà bọn tôi đi!”

Tiếng cười í éo của bạn bè Lưu Chí Viễn khiến người ta rất khó chịu.

Quạt điện quay vù vù, không khí oi bức ngột ngạt.

Lâm Triều Tịch không nói không rằng, cất sách vở trên bàn vào cặp.

Lần này không có Lục Chí Hạo, sau khi rời kí túc cô cũng chẳng qua lại với Doãn Hiểu Lâm và mấy nữ sinh kia.

Không một ai giúp đỡ.

Lâm Triều Tịch đeo cặp, cầm hộp cơm, đi đến trước mặt nam sinh vừa thốt ra câu “thiếu phu nhân”.

“Anh có biết tại sao phần lớn con gái đều miệt mài học hành không?” Cô nghiêm túc hỏi nam sinh đó.

Anh ta ngẩng đầu: “Bởi vì con gái kém thông minh hơn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Sai rồi.” Cô đáp: “Bởi vì học sẽ giúp chúng tôi độc lập cả về tinh thần lẫn kinh tế. Tức là để chúng tôi có đầy đủ dũng khí từ chối đứa con trai mình không thích lẫn tiền của anh ta.”

Lâm Triều Tịch nói xong lập tức rời nhà ăn, không một lần quay đầu lại.

Mùa hè nóng như lò lửa.

Cô thầm mắng tên Lưu Chí Viễn ngu ngốc, không kìm nén được nước mắt lưng tròng. Ban nãy đi nhanh quá, để quên mất nửa cái bánh bao lại đấy mất rồi.

Đau lòng chết mất.

***

Kì thực có rất nhiều lí luận Toán học phát triển từ những tư tưởng rất mộc mạc.

Nhưng muốn thật sự hiểu được những khái niệm đó thì chẳng dễ dàng, việc chuyển phép tính thành trình tự để có kết quả càng yêu cầu nhiều kiến thức và kiên nhẫn hơn nữa.

So sánh với tốc độ học tập của Bao Tiểu Manh, Lâm Triều Tịch cảm thấy tiến triển của mình không được coi là nhanh.

Đây cũng là kết quả sau những ngày học hành vất vả của bạn học Tiểu Bao.

Lâm Triều Tịch không hề nói quá, Bao Tiểu Manh sẽ thực sự hoàn thành kế hoạch học tập từng bước một.

Mỗi ngày học một chương kiến thức cơ bản, làm xong tất cả bài tập luyện tập, tổng kết lại những câu sai.

Một tuần trước bài kiểm tra cuối cùng của đội tập huấn cũng đúng vào lúc Bao Tiểu Manh đã có thể bắt đầu làm đề mô phỏng, cũng đã học thuộc một nửa quyển New Concept English.

Không có thầy giáo cô giáo, chỉ là luyện nói bắt chước theo băng đĩa vô số lần. Từ ban đầu ngắc ngứ trúc trắc, tiếng Anh của Bao Tiểu Manh đã lưu loát tự nhiên hơn hẳn.

Lâm Triều Tịch có cảm giác vui sướng như thấy con gái mình trưởng thành.

Lại là một buổi tối cúp điện cắt nước.

Cô và Bao Tiểu Manh trải chiếu xuống đất ngủ. Tuy chưa tắm rửa, người ngợm dính nhớp, Lâm Triều Tịch vẫn vào giấc trong hạnh phúc.

Cô trở mình, trong đêm tối, Bao Tiểu Manh bỗng lên tiếng.

“Ngày mai tớ sẽ đi tìm việc.”

Lâm Triều Tịch kinh ngạc trong thoáng chốc.

“Sao lại thế?”

“Đêm qua cậu lén lút đếm tiền, tớ nhìn thấy rồi.”

“Cậu dùng từ “lén lút” nghe kẹt xỉ quá đi.”

“Đội tập huấn của cậu vẫn chưa kết thúc ngay được, cậu vẫn phải sống ở đây với tớ gần nửa tháng nữa, từ giờ đến lúc đó chúng ta ăn uống sinh hoạt đều cần tiền.”

“Lịch học của cậu kín đặc, sao mà đi làm thêm được.”

“Để nuôi cậu đấy.”

Ngày hôm sau, Bao Tiểu Manh thực sự bắt đầu đi tìm việc.

Lâm Triều Tịch vẫn định phản đối, nhưng mai là bài kiểm tra cuối cùng, cô không có thời gian để tẩy não Bao Tiểu Manh.

Sẩm tối ngày hôm đó, Bao Tiểu Manh đứng chờ cô ngoài cổng trường, đưa cô đến một tiệm trà sữa.

Trong trí nhớ của Lâm Triều Tịch, về sau cửa tiệm này mở thêm chi nhánh khắp trời nam đất bắc.

“Tớ tìm được việc rồi, buổi tối mỗi ngày từ 6 giờ đến 9 giờ, 3 tiếng đồng hồ, mỗi tiếng được 10 tệ.” Câu đầu tiên của cô bé Tiểu Bao.

“Đây là thời gian cậu làm đề mô phỏng!” Lâm Triều Tịch nói.

“Cố nhét vào một tí, dậy sớm thêm chút, làm bài nhanh hơn, thế là được.”

“Có phải ngực đâu mà nhét, không được, tớ không đồng ý, để tớ gọi điện cho bố.”

“Lâm Triều Tịch.” Bao Tiểu Manh gọi tên cô.

“Thử đổi vị trí một chút xem, nếu cậu là tớ, cậu sẽ chọn làm thêm hay là chọn nhận sự giúp đỡ của cậu?” Bao Tiểu Manh hỏi cô.

Lâm Triều Tịch im lặng.

Cô nghĩ, nếu giống như lời Bao Tiểu Manh, có khó khăn đến mấy cô cũng muốn tự dựa vào bản thân mình.

“Cậu đừng quên mục tiêu của tớ là gì.”

Bao Tiểu Manh đẩy cửa tiệm trà sữa, bước vào.
Bình Luận (0)
Comment